Khi trường học chính thức nhập học, công việc của Kỷ Nghênh Hạ lu bù lên, nhưng mà cho dù bận rộn đến đâu, cô cũng sẽ bớt thời gian ở cùng Tiểu Mộ Thừa.
Tiểu Mộ Thừa đang lớn lên mỗi ngày, đang là tuổi học nói chuyện, ông ngoại của cô liền bảo cô cầm một quyển sách đọc cho thằng bé nghe.
Tiểu Mộ Thừa còn nhỏ, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng có thể hình thành thói quen đọc sách cho thằng bé.Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy cái chủ ý này rất tốt.
Hơn nữa Diệp Cẩm Trình chỉ trở về vào cuối tuần, vì thế cô liền ôm Tiểu Mộ Thừa đến trên giường ngủ của bọn họ, mỗi đêm trước khi đi ngủ đọc sách cho thằng bé nửa giờ rồi mới đi ngủ.
Sau một thời gian, Kỷ Nghênh Hạ phát hiện ra rằng nếu buổi tối cô bận rộn chưa đọc sách cho thằng bé, thằng bé sẽ không muốn ngủ.Lại đến thứ bảy, Thẩm Yến Thanh chạy tới hỏi Kỷ Nghênh Hạ:- “Kỷ Nghênh Hạ, cuối tuần đi ra ngoài chơi đi?”Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Thẩm Yến Thanh cùng Kỷ Nghênh Hạ đã vô cùng quen thuộc.
Nhưng chính là Kỷ Nghênh Hạ quá bận rộn, mỗi lần hẹn cô, cô cũng không có thời gian đi ra ngoài chơi.Kỷ Nghênh Hạ cười khổ, cô cũng muốn ra ngoài chơi với cô ấy, nhưng cuối tuần thì Cẩm Trình trở về, cô muốn ở cùng anh ấy, làm sao còn có thời gian đi ra ngoài chơi đâu?Cô cười nói:- “Cha của con tôi cuối tuần này sẽ về, tôi muốn ở cùng với anh ấy và đứa nhỏ!”Tuy rằng Thẩm Yến Thanh rất quen thuộc với Kỷ Nghênh Hạ, đó là chỉ là khi ở trường học thì mọi người rất quen thuộc.
Nhưng cô ấy lại không chút hiểu biết về hoàn cảnh gia đình của Kỷ Nghênh Hạ, dù sao Kỷ Nghênh Hạ cũng không thích đề cập đến chuyện gia đình của mình khi ở trường.Bỗng nhiên Thẩm Yến Thanh nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói đến ba của đứa nhỏ cùng đứa nhỏ, trong lúc nhất thời cô ấy có chút sững sờ, ấp a ấp úng nói:- “Ý cô là gì? Kỷ Nghênh Hạ, cô đừng nói với tôi là cô đã kết hôn nha?”Khi nói, cô ấy nhìn Kỷ Nghênh Hạ từ trên xuống dưới, Kỷ Nghênh Hạ bình tĩnh và yên lặng đứng ở nơi đó, tựa như một bức tranh trong sách cổ, với thân hình mảnh khảnh và khuôn mặt trái xoan điển hình, màu da trên mặt giống như trứng gà bóc sáng bóng, chân mày lá liễu, bên dưới là đôi mắt phượng với khóe mắt hơi hơi giơ lên thực ra rất quyến rũ, chiếc mũi nhỏ xinh, dưới cánh mũi là cánh môi hồng nhuận, khiến người ta có cảm giác muốn hôn.Thẩm Yến Thanh nuốt nuốt nước miếng, dáng dấp của Kỷ Nghênh Hạ này cũng thật xinh đẹp.
Cô ấy sờ sờ cằm, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thế nhưng đã kết hôn, còn sinh con.Tiếc nuối, thật là tiếc nuối!Nếu Kỷ Nghênh Hạ còn chưa kết hôn mà nói, cô ấy còn dự định giới thiệu Nghênh Hạ cho anh trai mình quen biết đâu, bây giờ cho dù muốn giới thiệu cũng không được.- “Kỷ Nghênh Hạ, cô kết hôn sớm như vậy làm gì a?”Trên mặt của cô ấyg lại là đáng tiếc, nhăn cái mũi hỏi.Kỷ Nghênh Hạ mím môi mỉm cười, trong nụ cười mang theo một tia ngọt ngào:- “Gặp được người thích hợp, liền kết hôn thôi.”Thẩm Yến Thanh nhìn sự ấm áp trong đáy mắt của Kỷ Nghênh Hạ, biết tình cảm của cô và người yêu khẳng định rất tốt, cô ấy cười nói:- “Khi nào thì dẫn người đàn ông của cô đến cho chúng ta xem một chút a?”Ngược lại cô ấy cũng muốn nhìn người đàn ông như thế nào, mới có thể xứng đôi với một cô gái như Kỷ Nghênh Hạ vậy.Kỷ Nghênh Hạ gật gật đầu:- “Nếu có thời gian tôi sẽ mời các người tới nhà tôi chơi.”Kỷ Nghênh Hạ ra khỏi trường và đạp xe về nhà.
Khi cô về tới nhà rồi mà Diệp Cẩm Trình còn chưa có trở về.
Diệp Cẩm Hào thì đã trở lại, cậu ta đang chơi trong sân với Tiểu Mộ Thừa.
Kể từ khi Diệp Cẩm Hào dọn đến trọ ở trường học thì cũng là mỗi cuối tuần mới trở về nhà một chuyến.
Lưu Chí Mai biết hôm nay hai đứa con trai đều sẽ trở về, cho nên đã chuẩn bị một bữa tối phong phú.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy hai chú cháu bọn họ đang chơi rất vui vẻ, cô trêu đùa Tiểu Mộ Thừa một chút rồi đi nhà bếp giúp đỡ nấu cơm.Kỷ Nghênh Hạ cầm dao phay xắt rau, Lưu Chí Mai nấu cơm xong, muốn nói lại thôi đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nói:- “Hạ Hạ, Tiểu Thừa Thừa đã hơn một tuổi, có phải con cùng Cẩm Trình nên thương lượng đến việc sinh một em trai hoặc em gái cho Thừa Thừa hay không?”Thừa dịp bây giờ bà còn trẻ, còn có thể làm được, sinh thêm một đứa nữa thì bà cũng có thể giúp chăm sóc bọn trẻ.Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy những lời của mẹ chồng nói, con dao cắt rau bị trượt, cũng may động tác của cô mau, bằng không thế nào cũng cắt vào tay.
Nói đến việc sinh cho Tiểu Mộ Thừa thêm một em trai hoặc là em gái, Diệp Cẩm Trình cũng đã nói với cô rất nhiều lần, hai người bọn họ cũng không có tránh thai, nhưng thời gian dài như vậy còn chưa có mang thai, chắc là duyên phận với đứa nhỏ còn chưa tới a?Lưu Chí Mai nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con dâu, bà buồn cười nói:- “Chuyện này có cái gì đâu a? Tiểu Mộ Thừa đều đã lớn như vậy rồi, nên nghĩ đến việc sinh đứa thứ hai.”Diệp Cẩm Trình vừa mới trở về liền nghe được lời nói của mẹ mình, đôi mắt đen nhánh của anh đầu tiên là liếc nhìn Kỷ Nghênh Hạ, sau đó giọng nói từ tính của anh mới nhẹ nhàng vang lên:- “Có thai đứa thứ hai gì chứ?”Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ khi thảo luận về đứa con thứ hai với mẹ chồng ở đây, cô oán trách liếc mắt nhìn Diệp Cẩm Trình.Ngày thường Diệp Cẩm Trình cùng Kỷ Nghênh Hạ thì tâm linh vô cùng tinh thông, nhưng lần này lại cố tình không hiểu được ý của cô, anh tiếp tục nói:- “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và Hạ Hạ đã lên kế hoạch sinh em trai hoặc em trai em gái cho Tiểu Thừa Thừa rồi.”.