Diệp Cẩm Trình nhìn gương mặt như dương chi bạch ngọc của cô vợ nhỏ có chút ửng hồng, ánh mắt trở nên ám trầm, con ngươi dần dần cực nóng, gắt gao khóa chặt thân hình kiều diễm của cô cùng với mỗi một cử động của cô.
Đôi bàn tay to mang theo vết chai của anh chậm rãi xoa nơi trong suốt non mềm như ngọc kia, vuốt ve một lát, anh thấp giọng nói:- “Sao em không nói lời nào?”Nói cái gì a?Nói cô cũng muốn có thêm em trai hoặc em gái cho Tiểu Mộ Thừa sao?Đứa nhỏ không phải cô muốn sinh là có thể sinh, cô nói thì có ích lợi gì?Nhưng mà, kế tiếp, cô đã không có tâm trsi để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Bởi vì giờ phút này sự chú ý đều ở trên bàn tay to đang vuốt ve trên má của cô, bàn tay anh không chỉ lớn mà còn thực dày rộng, có một lớp chai sần dày đặc, nhưng chính là đôi bàn tay to thô ráp như vậy lại có thể mang đến cho coo cảm giác an toàn.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, gương mặt cô càng đỏ hơn.Diệp Cẩm Trình nhìn bộ dáng thẹn thùng của người trong lòng, anh liền lật người một cái, hai người mặt đối mặt, anh nhẹ giọng hỏi:- “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”Làm sao Kỷ Nghênh Hạ có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô nỉ non nói lung tung:- “Nghĩ, nghĩ đến việc muốn có thêm một người em trai hay em gái cho Mộ Thừa?”Diệp Cẩm Trình cười khẽ một tiếng, xoay người đem người đè ở dưới thân, cái trán của anh chống lên cái trán của cô, nhẹ giọng nói:- “Bất kể là em trai hay em gái, trước hết chúng ta phải làm một việcc, chuyện này, phải là anh tới làm mới được......”Giọng anh từ từ hạ xuống, cuối cùng một chữ ‘được’ biến mất ở giữa cánh môi Kỷ Nghênh Hạ.Kỷ Nghênh Hạ chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ngậm lấy đôi môi, trong khoảnh khắc trong cánh mũi và khoang miệng tràn ngập đều là hơi thở của anh.
Hơi thở này đượm vị giống như rượu ngon, Kỷ Nghênh Hạ không thích uống rượu, cũng sẽ không uống rượu, từ trước đến nay cũng không uống qua rượu, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy mình đang say.
Khi Diệp Cẩm Trình hôn, từ trước tới nay đều trêu chọc cô, cô mơ màng không biết như thế nào, chỉ có thể đi theo môi lưỡi của anh trôi nổi.Không khí trong phòng lập tức ái muội lên, trên giường lớn sơn đỏ kia, phía dưới chăn bông là hai khối thân thể dán sát vào nhau, phập phập phồng phồng, không biết mỏi mệt.Ngày hôm sau, Diệp Cẩm Trình tỉnh lại trước, anh mở mắt ra nhìn về phía người đang nằm trong lồng ngực của mình, khuôn mặt trắng nõn mềm mại đo đã trải qua một giấc ngủ dài trở nên đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài giống như cánh bướm, cánh môi hơi mở, sắc môi hồng nhuận mang theo ánh sáng khỏe mạnh.Anh nhịn không được cúi người hôn đi hôn lại, động tác của anh cũng không tính là nhẹ, cho dù như vậy, người trong lòng anh vẫn hô hấp bằng phẳng ngủ thơm ngọt như cũ.
Anh nghĩ đến tối hôm qua hai người hợp nhịp quấn quýt si mê, con ngươi đen nhánh trở nên càng thêm u ám, trong đáy mắt dường như ẩn chứa vô số tình ý, tình ý kia khiến cho khi anh nhìn về phía người trong lòng ngực mình, ánh mắt của anh ấm áp đến mức băng tuyết cũng có thể hòa tan.Có thể là ánh mắt của anh quá nóng, Kỷ Nghênh Hạ ở trong lòng ngực rên rỉ một tiếng, giật giật thân thể, Diệp Cẩm Trình cho rằng cô sắp tỉnh, ai ngờ cô vươn cánh tay ra ôm eo của anh, lại ngủ tiếp.
Đáy mắt tràn của anh đầy ý cười, tùy ý để cho cánh tay của cô ôm eo anh, anh nhìn nhìn cô, hôm nay là cuối tuần nên anh dứt khoát một lần nữa nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.Nằm như vậy hơn mười phút, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa Tiểu Mộ Thừa đang khóc hết sức thương tâm miệng mấp máy, không ngừng kêu:- "Mẹ, mẹ “Tiếng khóc la của Tiểu Mộ Thừa lập tức khiến cho Kỷ Nghênh Hạ tỉnh giấc, cô đột nhiên ngồi dậy, mơ mơ màng màng sờ sờ mép giường, kêu lên:- “Cẩm Trình, Thừa Thừa đâu?”Diệp Cẩm Trình bất đắc dĩ nhìn cô một cái, lại liếc nhìn tấm lưng trần dưới mái tóc đen như tơ lụa của cô, anh duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, trấn an nói:- “Đừng có gấp, Thừa Thừa ở chỗ của mẹ đâu!”Bên ngoài lại truyền đến tiếng khóc la của Tiểu Mộ Thừa ‘ mẹ….
mẹ’Kỷ Nghênh Hạ vội vàng mặc quần áo, lúc này cô mới phát hiện mình hoàn toàn trần như nhộng, khóe mắt của cô liếc qua ngó thấy ánh mắt của Diệp Cẩm Trình đang nhìn qua, cô lén lút kéo chăn che khuất tầm nhìn của anh.Diệp Cẩm Trình nhướng mày cười cười, không để ý, toàn thân của cô từ trên xuống dưới, có chỗ nào mà anh không thấy qua, không...!sờ qua chứ? Con trai đều đã hơn một tuổi, cô ấy còn thẹn thùng như vậy, lại còn muốn che giấu, cái gì nên biết không phải anh đã biết hết, cái gì nên xem qua không phải anh cũng đã xem qua rồi sao?Cô ấy làm như vậy, cùng với việc mất bò mới lo làm chuồng có gì khác nhau đâu?Kỷ Nghênh Hạ không quan tâm anh nghĩ gì, cô cầm quần áo trốn vào trong ổ chăn mặc quần áo lót xong rồi mới đi ra, vội vàng tìm một bộ quần áo trong tủ quần áo lớn mặc vào, rồi định đi ra ngoài.Nhưng Diệp Cẩm Trình lại bỗng nhiên nói:- “Hạ Hạ, anh còn chưa có mặc quần áo đâu!”Kỷ Nghênh Hạ bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói:- “Anh mau mặc vào đi.”Diệp Cẩm Trình thong thả chậm rãi ngồi dậy, thong thả ăn mặc quần áo, rồi nói:- “Thừa Thừa đã không còn khóc, em đừng có gấp, em chải đầu trước đi, rồi lại đi ra ngoài cũng không muộn.”Thật vất vả hai người mới ở cùng nhau một ngày, sao anh có thể nguyện ý bị con trai quấy rầy chứ? Con trai khóc một hai tiếng thì có làm sao, rèn luyện lượng hô hấp..