Diệp Hạo và Diệp Di nhìn cậu cả và cậu út khiêng cái cuốc đi xới đất, bọn chúng cũng đi theo đi chơi.
Lưu Chí Mai ở trong nhà bếp rửa chén, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lớn tiếng nói:- “Hạo Hạo, Di Di đừng để quần áo bị dơ nha!”Diệp Hạo, Diệp Di đồng thanh nói:- “Đã biết, bà ngoại!”Kỷ Nghênh Hạ ôm Tiểu Mộ Thừa đi theo phía sau, nói:- “Mẹ, yên tâm đi, có con nhìn bọn chúng đâu!”Lý Lệ Quyên đang dọn dẹp nhà cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, liền đi ra.
Khi bà ta nhìn thấy Diệp Cẩm Trình cùng Diệp Cẩm Hào đang ở xới đất, bà ta ngẩn người, đi tới hỏi:- “Các người đang làm cái gì vậy?”Tiểu Liên hiện tại đang đi học, trong nhà tiêu xài nhiều hơn, cho nên bà ta liền nghĩ đến việc tiết kiệm tiền một chút.
Miếng đất mà hai anh em Diệp Cẩm Trình đang xới, bà ta đã sớm nhìn trúng, dự định trồng một số rau cải ở đó, như vậy thì không cần lại bỏ tiền mua thức ăn.Diệp Cẩm Trình cùng Diệp Cẩm Hào chưa kịp nói cái gì, Kỷ Nghênh Hạ đã mím môi, cười khẽ, đặt Tiểu Mộ Thừa ở trên mặt đất, để cho Hạo Hạo cùng Di Di nhìn thằng bé, cô nói:- “Mảnh đất này để không cũng không có làm gì, không bằng xới chúng lên, trồng một chút rau dưa, tiết kiệm phải đi mua.”Nghe xong lời nói của Kỷ Nghênh Hạ, sắc mặt Lý Lệ Quyên có chút mất tự nhiên, kéo kéo khóe miệng muốn mở miệng nói cái gì đó, bỗng nhiên phản ứng lại, đây là nhà của Kỷ Nghênh Hạ, ngay cả sân trước – nơi mà cả nhà bọn họ sang sống - cũng là của Kỷ Nghênh Hạ.
Nhà Kỷ Nghênh Hạ trồng rau ở chỗ này, thật là chuyện đương nhiên, bà ta căn bản không thể nói cái gì.Trong lúc nhất thời, bà ta có chút sững sờ, ngây người đứng ở nơi đó, đứng ở đó cũng không được mà đi cũng không được.Tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ nhìn bộ dáng của Lý Lệ Quyên cũng đoán được điều gì đó, nhưng cô lại không nói lời nào.
Cô trồng rau ở trong sân nhà của mình, không ai có thể nói cô sai.Dương Tiểu Liên và Dương Cương nghe tiếng cũng đi ra, hôm nay là cuối tuần, bọn họ không cần phải đi học.Dương Tiểu Liên vừa đi ra ngoài, đôi mắt lơ đãng phóng tới trên người Diệp Cẩm Hào liền không dời ra được.
Nếu nói trước kia trên người Diệp Cẩm Hào còn có một chút ngây ngô, như vậy hiện tại anh ấy đã thoát khỏi sự ngây ngô kia, dần dần trở nên chín chắn, vững vàng.Trước kia Diệp Cẩm Hào khiến cho cô ấy si mê, hiện tại Diệp Cẩm Hào lại khiến cho cô ấy sinh ra một loại cảm giác an toàn, một loại cảm giác rằng người đàn ông này có thể dựa vào.
Mặt cô ấy nóng bừng, tiếp đó yên lặng quay đầu đi, cho dù Diệp Cẩm Hào có tốt như thế nào đi chăng nữa, thì anh ấy cũng giống như một ngọn núi cao trước mặt cô ta mà cô ta không thể leo lên được, ngay cả cô ta dùng hết sức lực cũng không thể leo lên được.Ánh mắt của Dương Tiểu Liên dần dần trở nên ảm đạm, có khi cô ấy cũng nghĩ, nếu ngọn núi này quá cao, vì cái gì mình không đổi một ngọn núi khác để leo lên chứ? Đổi thành một ngọn núi thấp bé một chút, chẳng phải như vậy cô ấy sẽ leo lên dễ dàng hơn sao? Có sao cứ phải tự mình khó xử mình, một hai phải hao hết tâm lực leo lên ngọn núi cao mà cả đời này cô ấy đều không thể leo lên trên chứ?Có lẽ trước đây cô không hiểu, nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu một chút, ngọn núi quá thấp và quá nhỏ, cô ấy leo lên không có khó khăn gì, cho dù có leo kên được đỉnh núi cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Bởi vì ngọn núi này căn bản là từ đầu tới cuối cô ấy cũng không coi trọng.
Cho dù leo lên trên được cũng không có gì đáng tự hào?Ngay cả ngọn núi cao mà cả đời cô ấy đều không thể leo lên được, cho dù cô ấy không thể leo lên trên được nhưng chỉ cần cô ấy dùng sức leo lên, cho dù leo đến lưng chừng núi ? Thì cô ấy cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng vấn đề hiện tại lại là, cô ấy căn bản ngay cả tư cách để leo lên ngọn núi cao này cũng không có, con đường đã bị chặn không cách nào có thể leo lên được.Cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc coi ngọn núi cao này là niềm khao khát cả đời, chỉ cần đứng nhìn nó từ xa là được rồi.Dương Cương liếc nhìn bọn họ một cái liền không có hứng thú gì đi về phòng.
Trước khi đi hắn ta còn liếc nhìn chị gái mình một cái, khinh thường bĩu môi, chị của hắn ta cũng thật là, thích một người con trai đã lâu như vậy rồi mà đến bây giờ còn không có quên được.
Cũng không thấy chị ấy có động tác gì, còn luôn yêu thầm, yêu thầm cái quỷ gì yêu thầm a, nếu yêu thầm có thể có được Diệp Cẩm Hào, hắn ta còn ủng hộ chị ấy một chút, nếu yêu thầm mà không chiếm được Diệp Cẩm Hào, tại sao lại phải yêu chứ?Lý Lệ Quyên trơ mắt nhìn người ta đang xới đất, nhìn Lưu Chí Mai lại đây trồng đậu que, lại ở góc tường trồng mấy hạt bí đỏ, mấy hạt bí đao.
Bà ta còn nghe bà ấy nói thầm, lại mua một ít cây giống cà chua và cây giống ớt về trồng.Trong lòng Lý Lệ Quyên buồn bực không thôi, rõ ràng mảnh đất mà bà ta để mắt đã lâu bị người khác sử dụng, đã vậy bà ta còn không thể nói cái gì.
Loại tâm tình này giống như trước mặt bà ta có khối bánh ngọt thơm ngon trước mắt, bà ta rất muốn ăn nhưng còn chưa có tới ăn kịp, lại bị người khác một ngụm ăn mất.
Hết lần này tới lần khác bánh ngọt này vẫn là của người ta, cho dù bà ta nhìn đến chảy nước miếng cũng không thể đoạt lấy mà ăn.
Bởi vì bà ta không có lý do, nêu bà ta làm như vậy chỉ khiến người ta nghĩ bà ta bị điên mà thôi.
Cảm giác khó chịu kia thật là khó có thể hình dung được.