Vừa mới nãy khi cô viết mấy chữ kia đã dùng nội lực, chữ viết của chính cô cũng không có tốt như vậy, cô chưa từng thấy chữ viết của Tôn Trường Sơn, cô nghĩ nếu chữ viết của Tôn Trường Sơn được người khác tán thưởng và tôn sùng chưa từng đọc chữ viết của Tôn Trường Sơn, chắc hẳn chữ viết của anh ta cũng không kém.
Cho nên cô liền dùng nội lực, chính vì vậy chữ viết ra có một loại khí thế mạnh hơn so với trước kia, làm cho người khác khi liếc mắt nhìn một cái liền có một loại chấn động, cảm thấy chữ này không tầm thường.Chu Thanh Lăng nheo nheo mắt, một lần nữa đánh giá người bạn học họ Kỷ này – người mà trước kia cô ấy chưa bao giờ được cô ấy để vào mắt.
Cô ấy có thể trở thành lớp trưởng không phải vì lý do gì khác, mà là do cô ấy đã đạt điểm cao nhất lớp trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên cô ấy mới được giáo viên bổ nhiệm làm lớp trưởng.
Hơn nữa, bản thân cô ấy cũng thích quản lý những việc này, cho nên cô ấy rất tự hào đối với việc có thể lên làm lớp trưởng.Đồng thời, cũng bởi vì có thể lên làm lớp trưởng, cho nên mới ngắn ngủn hơn hai tháng, cô ấy đối các bạn học trong ban đều có hiểu biết đại khái.
Cô ấy có ấn tượng sâu nhất đối với hai người Kỷ Nghênh Hạ và Thẩm Yến Thanh, đơn giản là vì hai người này ở trong mắt cô ấy là đại biểu cho sinh viên không yêu thích học tập nhất trong toàn ban.
Tuy rằng khi giáo viên giảng bài thì Kỷ Nghênh Hạ thực nghiêm túc, nhưng một khi tan học, các bạn học trong lớp đều còn đang nỗ lực nhớ kỹ kiến thức, Kỷ Nghênh Hạ liền vội vàng thu thập cặp sách ra về, sau khi tan học thì từ trước tới nay không bao giờ thấy được bóng dáng của cô ấy ở trong lớp.Thẩm Yến Thanh càng làm cho Chu Thanh Lăng chướng mắt mắt, cô ấy không chỉ không lắng nghe cẩn thận khi ở trong lớp học mà còn không nhìn ra cô ấy thích học bao nhiêu sau giờ học, cả ngày cô ấy ghé vào trên bàn học, một bộ dáng còn chưa có tỉnh ngủ, làm gì là tới đây để đi học, đơn giản là đến đây để chơi đùa.Đối với một người đã vất vả chờ đợi để khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, thật vất vả thi đậu đại học như cô ấy mà nói, hành động của Thẩm Yến Thanh quả thực chính là chọc vào trái tim của cô ấy.
Đồng thời cô ấy là lớp trưởng, khi gặp được người như vậy, thì cô ấy khó tránh khỏi liền muốn nói vài câu, Kỷ Nghênh Hạ còn tốt một chút, Thẩm Yến Thanh chính là một người khiến người khác đau đầu.
Ngươi nói cô ấy, cô ấy không thèm để ý tới ngươi, hoàn toàn xem như ngươi không tồn tại.
Khi gặp được một người như vậy, Chu Thanh Lăng cho rằng đó là người khó đối phó nhất trong kiếp sống làm lớp trưởng của mình.Bây giờ cô ấy lại phát hiện ra rằng mình dường như không hiểu Kỷ Nghênh Hạ, cô gái này có ngoại hình và khí chất cao quý, dáng vẻ của cô ấy chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, Chu Thanh Lăng đã nhìn thấy ánh mắt rực lửa của một số nam sinh trong lớp khi họ nhìn Kỷ Nghênh Hạ.
Cố tình Kỷ Nghênh Hạ nhìn một bộ nhu nhu nhược nhược, nhưng tính tình lại rất lạnh lùng, khai giảng lâu như vậy cũng chỉ thấy cô ấy cùng Thẩm Yến Thanh và Triệu Viện Viện đi lại gần gũi, những người khác chưa bao giờ thấy cô ấy để ý đến, điều này cũng đã hoặc nhiều hoặc ít đánh lùi một ít người có dụng tâm kín đáo.Bây giờ cô ấy còn nói rằng cô ấy không muốn ký tên vào những chữ to mà cô ấy đã viết, càng không muốn để cho người khác biết đây là chữ của cô ấy viết.
Có thể thấy được rằng cô ấy không muốn nổi tiếng, cũng không muốn được người khác tán thưởng.Chu Thanh Lăng không thể không đánh giá cô gái này một lần nữa, phải thừa nhận rằng hầu hết những người ở độ tuổi của họ, đa số người vẫn là tương đối ham thích hư vinh, tương đối thích được người khác sùng bái.
Rõ ràng Kỷ Nghênh Hạ trông nhỏ hơn so với cô ấy, có thể chịu được sự cám dỗ này, không biết là cô ấy thật sự không thèm để ý, hay là vì lý do nào khác.
Mặc kệ như thế nào, sau ngày hôm nay, cô ấy sẽ phải nhìn lại Kỷ Nghênh Hạ, cô gái này cũng không phải là người đẹp ngốc nghếch như họ nghĩ.- “Cô có chắc không?”Chu Thanh Lăng nhìn Kỷ Nghênh Hạ thật sâu, như thể cô ấy muốn nhìn thấy những suy nghĩ chân thật nhất sâu thẳm trong trái tim của Kỷ Nghênh Hạ.Kỷ Nghênh Hạ biết Chu Thanh Lăng đang đánh giá cô, xem kỹ cô, cô nhướng mày, cong cong môi, hỏi:- “Lớp trưởng, tôi có thể đi chưa?”Tôn sùng cùng nổi tiếng có thể quan trọng bằng Tiểu Mộ Thừa sao?Chu Thanh Lăng cứng họng, đầu không kịp phản ứng, cô gái này cứ như vậy rời đi sao?Kỷ Nghênh Hạ thực sự định cứ như vậy rời đi, cô xách theo cặp xách, liếc mắt nhìn Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện nói:- “Tôi đi đây, ngày mai gặp lại!”Thẩm Yến Thanh cười tủm tỉm và phất phất tay với Kỷ Nghênh Hạ, đợi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng của Kỷ Nghênh Hạ, Thẩm Yến Thanh mới xoay người, đút hai tay vào túi quần, nhìn các bạn học trong lớp cùng Chu Thanh Lăng, rồi không chút để ý nói:- “Lớp trưởng, nếu Kỷ Nghênh Hạ không muốn để cho người khác biết mấy chữ này là cô ấy viết, tôi không muốn nghe bất kỳ lời đồn đại nào bên ngoài.”Nói xong, cô ấy nhàn nhạt quét mắt nhìn các bạn học trong lớp, sau đó xoay người chậm rì rì đi ra ngoài..