Khi hiệu trưởng Chu nói tới đây, liền cười một chút, khiến cho sự nghiêm túc trên mặt của ông ấy cũng giảm đi một chút, ông ấy tiếp tục nói:- “Cho nên ta liền tự mình lưu lại bộ chữ viết này, bạn học Kỷ Nghênh Hạ đừng trách a!”Kỷ Nghênh Hạ nào dám nói cái gì ? Đối phương là hiệu trưởng, từ trước đến nay luôn là “thiên - địa - quân – thân - sư” (trời, đất, vua, cha mẹ, thầy), mà cô thì từ trước đến nay tôn sư trọng đạo, đừng nói là một chữ viết, muốn cho cô viết thêm mấy bộ chữ viết, cô cũng viết a!Cả đời hiệu trưởng Chu dạy dỗ rất nhiều học sinh, mỗi học sinh đều có một tính cách khác nhau, tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ không phải là học sinh của ông, nhưng thái độ tôn trọng và khiêm tốn này khiến ông ấy rất vừa lòng.
Cho nên ông ấy càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình, ông hỏi:- “Kỷ Nghênh Hạ, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”Kỷ Nghênh Hạ sửng sốt một chút, trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nói:- “Vừa mới hai mươi tuổi.”Hiệu trưởng Chu hơi hơi gật đầu, lại hỏi:- “Cháu đã làm công việc gì trước khi vào đại học?”Kỷ Nghênh Hạ đưa mắt nhìn hiệu trưởng Chu, nói:- “Cháu không có làm công việc gì, chỉ dạy ở trường tiểu học mấy tháng, sau đó, sau đó bởi vì mang thai nên không dạy nữa.”Sau khi nói xong, cô có chút hổ thẹn.Chu Thanh Lăng nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói như vậy, kinh ngạc nhìn cô một cái, tựa như không nghĩ tới cô vậy mà đã kết hôn, sinh con.Hiệu trưởng Chu gật đầu, “ừ” một tiếng, nói:- “Hiện tại giáo viên trong trường đều rất thiếu hụt, chữ viết của cháu không tệ, nếu dạy cho những người mới học hoặc là những học sinh đã nhập môn vẫn là có thể.”Có ý gì chứ?Kỷ Nghênh Hạ cùng Chu Thanh Lăng đồng thời nghi ngờ nhìn về phía hiệu trưởng Chu.Hiệu trưởng Chu không quan tâm hai cô suy nghĩ gì, nói thẳng:- “Trong trường phân bổ một phòng học để cho cháu dạy thư pháp cho học sinh, Kỷ Nghênh Hạ, cháu trở về suy nghĩ đi, sắp xếp thử xem, mỗi tuần dạy mấy tiết thì thích hợp?”Kỷ Nghênh Hạ ngốc ngốc nhìn về phía hiệu trưởng Chu, khó có thể tin hỏi:- “Hiệu trưởng Chu, ý của ngài là để cho cháu dạy cho các học sinh luyện thư pháp sao?”Hiệu trưởng Chu cười cười, gật gật đầu.Chu Thanh Lăng liếc nhìn Kỷ Nghênh Hạ với vẻ mặt phức tạp, thấy ông nội nhìn chằm chằm liếc nhìn mình một cái, cô ấy lập tức gục đầu xuống.Kỷ Nghênh Hạ nhíu mày, mím môi, một lúc sau mới nói:- “Hiệu trưởng Chu, cháu còn là học sinh đâu!”Hiệu trưởng Chu xua xua tay, không để bụng nói:- “Cái này không có quan hệ gì, đạt giả vi sư ( học không có trước sau, không có lớn nhỏ), với bản lĩnh viết chữ của cháu hoàn toàn có thể làm giáo viên!”Kỷ Nghênh Hạ vẫn là có chút không tình nguyện.
Rõ ràng cô là tới để đi học, tại sao mới viết một bộ chữ, đã phải làm giáo viên chứ, giống như là không trâu bắt chó đi cày vậy?Hiệu trưởng Chu nhìn ra sự chần chờ của Kỷ Nghênh Hạ, ông nói:- “Kỷ Nghênh Hạ, dạy học sinh luyện thư pháp đối với cháu là có chỗ lợi, cho dù sau này cháu muốn ở lại trường học cũng dễ dàng hơn nhiều.”Kỷ Nghênh Hạ đột nhiên ngước mắt nhìn hiệu trưởng Chu, hỏi:- “Thật sao?”Lúc trước khi cô kê khai nguyện vọng cũng không muốn báo danh Trường đại học sư phạm, chỉ vì cô cảm thấy mình không phải là một người giáo viên đủ tư cách.
Cô vì sinh Tiểu Mộ Thừa, liền đem học sinh ở chỗ đó để cho ông ngoại thay cô dạy học, điều này khiến cho cô vẫn luôn rất hổ thẹn.Không nghĩ tới khi kê khai nguyện vọng, ông ngoại của cô cùng Cẩm Trình lại bảo cô kê khai trường đại học sư phạm, để cô có thể trở thành một giáo viên trong tương lai.Khi đó, cô đã do dự.Ông ngoại lại nghiêm khắc răn dạy cô, nói cô chỉ vì một chút xíu nguyên nhân kia, liền từ bỏ công việc giáo viên, đó mới là biểu hiện của sự vô trách nhiệm.Ông ngoại là người dạy học, ông luôn rất tự hào vì mình là giáo viên.
Hiện tại lại nghe thấy cô bởi vì một chút áy náy và khúc mắc trong lòng, thế nhưng không muốn làm giáo viên, đương nhiên ông phải giáo huấn cô rồi.Kỷ Nghênh Hạ ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu lúc trước cô bởi vì sinh Tiểu Mộ Thừa mà chậm trễ học sinh.
Sau này, khi cô sinh con xong rồi lại đến dạy học, như vậy sẽ không chậm trễ học sinh.Cho nên, cô liền kê khai Trường đại học sư phạm, dự định sau này sẽ trở thành giáo viên.
Bây giờ nghe nói có thể ở lại trường học dạy học, đương nhiên là cô động tâm rồi.Hiệu trưởng Chu giật nhẹ khóe miệng, một học sinh có lãnh đạm đến đâu, chỉ cần có lợi đối với sự phát triển sau này thì ông không tin là mình không đả động được cô ấy.
Ông gật gật đầu khẳng định:- “Đương nhiên là thật sự, ta là hiệu trưởng trường học, nói một câu để giữ lại một học sinh thì vẫn là có thể.”Kỷ Nghênh Hạ cười nói:- “Hiệu trưởng Chu, cám ơn ngài đã cho cháu cơ hội tốt như vậy, sau này cháu sẽ cô gắng dạy các bạn học thư pháp thật tốt.”Kỷ Nghênh Hạ làm việc từ trước đến nay luôn nghiêm túc, chỉ cần cô nguyện ý làm thì nhất định phải làm được tốt nhất.Chu Thanh Lăng thấy chỉ sau một lát thì Kỷ Nghênh Hạ đã thăng cấp làm giáo viên.
Quả thực cô ấy không biết phải diễn tả những suy nghĩ phức tạp trong lòng mình như thế nào, cô ấy vẫn luôn cho rằng mình rất xuất sắc.
Nhưng khi đi vào Trường đại học thì cô ấy mới biết được “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” ( ý chỉ rằng người tài giỏi ắt sẽ có người tài giỏi hơn).
Lúc trước cô ấy còn đang tự hào khi mình làm lớp trưởng, nhưng bây giờ bạn cùng lớp của cô ấy đã trở thành giáo viên..