Thẩm Yến Thanh cho rằng đây là mẹ của Kỷ Nghênh Hạ, cô ấy cười lớn tiếng nói:- “Dì, con thích ăn cà chua!”Vừa nói cô ấy vừa bước tới, cầm lấy một quả cà chua, dùng tay xoa xoa rồi bắt đầu ăn.Triệu Viện Viện giật nhẹ khóe miệng, tính tình của Yến Thanh thật đúng là thẳng thắn, không biết khách khí một chút nào.Đương nhiên Thẩm Yến Thanh nhìn thấy Triệu Viện Viện đang nhìn mình, nhưng cô ấy không quan tâm, Viện Viện chính là thích nghĩ đông nghĩ tây, sống quá mệt mỏi.
Cô ấy cùng Kỷ Nghênh Hạ là bạn tốt, lấy quan hệ hiện tại của hai người, cô ấy cảm thấy căn bản không cần thiết phải khách khí, khách khí ngược lại có vẻ không thân cận.Thấy cô gái này thích cà chua mình trồng, Lưu Chí Mai cười híp mắt, bà cũng là người thẳng tính nên bà cũng thích người thẳng tính như vậy.- “Nếu thích ăn liền ăn nhiều một chút, trong nhà trồng rất nhiều, đợi lát nữa khi các con đi về liền mang một ít về nha.”Người nhà không thích ăn cà chua lắm, mà bà lại trồng nhiều, có người thích cà chua của bà, bà cao hứng còn không kịp nữa là, như vậy lliền không cần lo lắng cà chua của bà bị hỏng.Thẩm Yến Thanh liền gật đầu, cô ấy khẳng định muốn mang chút trở về.Thẩm Yến Thanh ăn xong cà chua rồi vỗ vỗ tay, Kỷ Nghênh Hạ thấy vậy liền từ trong túi lấy ra khăn tay đưa cho cô ấy, để cho cô ấy lau tay.
Thẩm Yến Thanh hơi nhúc nhích hàng lông mày, cầm khăn tay lại đây, sau khi lau tay xong rồi đưa khăn tay lại cho Kỷ Nghênh Hạ.
Sau đó hỏi Nghênh Hạ:- “Con trai của cậu đâu? Ôm lại đây tôi nhìn xem.”Cô ấy sớm đã biết Kỷ Nghênh Hạ đã sinh con trai, trong lòng cô ấy đối với con trai của Nghênh Hạ tò mò không thôi.
Dù sao dáng dấp của Kỷ Nghênh Hạ xinh đẹp như vậy, nói vậy con trai của Nghênh Hạ nhất định cũng rất xinh đẹp.
Thẩm Yến Thanh không thích bất cứ thứ gì khác, chỉ thích những đứa trẻ xinh đẹp.Nhưng mà ngẫm lại Kỷ Nghênh Hạ nhìn nhỏ hơn cô ấy, thế nhưng đã kết hôn sinh con, mà cô ấy ngay cả bóng dáng của một người đàn ông cũng chưa sờ thấy đâu.
Chỉ cần cô ấy về nhà một lần là mẹ của cô ấy liền thúc giục cô ấy nhanh chóng tìm người yêu, miễn cho thành gái lỡ thì.
Cô ấy khịt mũi coi thường, cô ấy đang sống một mình rất tốt, tìm đàn ông cái gì a, nếu tìm đàn ông thì sau này cô ấy còn có tự do cái gì a? Hơn nữa, Viện Viện cũng bằng tuổi cô ấy vẫn chưa tìm người yêu đây, cô ấy gấp gáp cái gì a?Lưu Chí Mai bưng giỏ rau trong tay, từ vườn rau đi ra:- “Thừa Thừa đang chơi đùa với ông cố của thằng bé ở trong phòng, thời tiết quá nóng cho nên không cho thằng bé ra ngoài.”Nhắc tới con trai mình, trên mặt Kỷ Nghênh Hạ treo lên tươi cười, mặt mũi cong cong:- “Đi thôi, đi vào bên trong ngồi, bên trong có cái bàn đá, nơi đó có một gốc cây lớn, phía dưới có hóng mát.”Kỷ Nghênh Hạ dẫn một đám người vào chính viện, Tiểu Mộ Thừa đang ôm bình sữa uống sữa, nhìn thấy mẹ đã trở về, đôi chân ngắn cũn ôm bình sữa trong lòng ngực chạy về phái mẹ của mình, chạy đến một nửa lại bị Thẩm Yến Thanh ôm vào trong lòng ngực.- “A! A! Kỷ Nghênh Hạ, đây là con trai của cô sao? Thật dễ nhìn… Kỷ Nghênh Hạ, con trai cô thật đáng yêu a!”Thẩm Yến Thanh ôm Tiểu Mộ Thừa không buông tay, chỉ cảm thấy yêu thích không thôi.
Quả nhiên con trai của Kỷ Nghênh Hạ lớn lên giống với cô ấy, đều đẹp vô cùng vô cùng.Tiểu Mộ Thừa đang định chạy đến bên người mẹ mình, để cho mẹ mình ôm, lại không nghĩ rằng, đang chạy nửa đường thì bị người chặn lại, hơn nữa còn ôm cậu bé vào trong lòng ngực.
Cậu bé giật mình, bị dọa sợ, chờ cho đến khi cậu bé nhìn thấy rõ ràng người ôm mình là một dì mà cậu bé không quen biết, cậu bé há miệng muốn khóc, đầu cũng xoay qua chỗ khác, đôi mắt trông mong nhìn mẹ của mình.Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đen thui của ba mỗi lần cậu bé muốn khóc, tuy rằng cậu bé không thể hiểu được vì cái gì ba không cho mình khóc.
Nhưng cậu cũng mơ hồ biết hiện tại mình không thể khóc, bằng không ba ba sẽ tức giận, trong lúc nhất thời hốc mắt mờ mịt nước mắt, muốn rơi lại không rơi, nhìn thật đáng thương.Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó, Thẩm Yến Thanh nhìn đến tràn ngập yêu thương, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chỗ nào cũng đáng yêu:- “Kỷ Nghênh Hạ, con trai của cậu đáng yêu như vậy, tôi thật muốn ôm về nhà thôi.”Tiểu Mộ Thừa đã được một tuổi bảy tháng, hơn nữa cậu bé vốn thông minh nên có thể hiểu đại khái những lời mà Dì này nói.
Chính vì hiểu được nên cậu bé mới cảm thấy kinh hãi, Dì này vừa mới nói gì đó, Dì ấy muốn ôm cậu bé về nhà sao? Người xấu! Người xấu! Không bao giờ muốn để cho Dì ấy ôm, cậu bé khóc lóc, hét lên:- “Mẹ...!Mẹ ôm một cái...”Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy thằng bé sắp khóc, mỉm cười bước tới ôm thằng bé từ trong vòng tay của Thẩm Yến Thanh.
Khi Tiểu Mộ Thừa ở trong vòng tay của mẹ mình mới cảm thấy an toàn, cậu bé lại trộm nhìn Thẩm Yến Thanh, thấy người Dì kỳ quái kia nhìn chằm chằm vào mình, mẹ đang ôm cậu bé đâu, cậu mới không sợ, cậu bé mạnh dạn mỉm cười với Thẩm Yến Thanh.Ở trong lòng Tiểu Mộ Thừa thì nụ cười của cậu bé mang tính thị uy, tuy rằng cậu bé cũng không biết thị uy là cái gì, nhưng lại bị Thẩm Yến Thanh cho rằng đó là nụ cười lấy lòng cô ấy.
Thẩm Yến Thanh cao hứng vô cùng, nếu thằng bé cười với mình, như vậy hiện tại có phải thằng bé không sợ mình nữa hay không? Vì thế cô ấy duỗi tay muốn ôm thằng bé lần nữa, ai ngờ, Tiểu Mộ Thừa lại lập tức quay đầu, ôm lấy cổ của mẹ mình không buông tay.Đôi tay Thẩm Yến Thanh cứng đờ ở giữa không trung, đột nhiên cảm thấy mình bị một vạn điểm tổn thương.- “Tiểu tử này vẫn luôn như vậy, người không quen thuộc thì thằng bé không cho ôm.”Thấy vẻ mặt mất mát của Thẩm Yến Thanh, Kỷ Nghênh Xuân cười giúp cô ấy giải vây:- “Khi tôi lần đầu tiên ôm thằng bé, nó cũng là như thế này, không cho ôm, sau này nếu cô thường xuyên lại đây chơi, quen thuộc thì tốt rồi.”.