Diệp Cẩm Trình đón nhận ánh mắt xem thường mình của Kỷ Nghênh Hạ, nói một cách đương nhiên:- “Chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, Tiểu Diệp Cẩm Trình mỗi đêm đều nhớ em đến không ngủ yên, chẳng lẽ em không nên bồi thường những lần thiếu trước kia sao? Đương nhiên, hai tháng sau này lại thiếu, sau khi trở về lại bồi thường là tốt rồi, sẽ không để cho em dùng một lần bồi thường xong.”Những lời anh nói nghe thật ra rộng lượng a, có bản lĩnh đừng nói cái gì mà bồi thường hay không bồi thường a?Diệp Cẩm Trình nhướng mày kiếm nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, ý là sao có thể không cần bồi thường chứ?- “Cho dù muốn bồi thường cũng phải chờ đến buổi tối, ban ngày ban mặt......”Trên mặt Kỷ Nghênh Hạ hiện lên một tầng hồng nhạt, ở dưới thân của anh giãy giụa với ý đồ đánh mất sự ngo ngoe rục rịch của anh.
Kỷ Nghênh Xuân ở chỗ này, nếu hai người bọn họ ở trong phòng làm cái gì, cô ta nhất định sẽ phát hiện, lúc đó sẽ mắc cỡ chết đi được, đến lúc đó làm sao đối mặt với cô ta chứ?- “Anh lại chờ không kịp.”Cô vợ nhỏ mềm mại thom tho nằm ở dưới thân của anh, nếu lúc này mà anh không làm cái gì, chẳng phải anh sẽ thành Liễu Hạ Huệ sao.
Nhưng cho dù trở thành Liễu Hạ Huệ, ở trước mặt cô vợ mình yêu thích anh cũng nhịn không được a!Diệp Cẩm Trình một xong một câu chờ không kịp, kế tiếp chính là một nụ hôn áp đảo, theo nụ hôn hôn ngày càng sâu của anh, Kỷ Nghênh Hạ đã nhớ không nổi đến Kỷ Nghênh Xuân nữa rồi, cũng nhớ không nổi mất mặt hay không mất mặt, chỉ có thể theo động tác của anh mà chậm rãi khiêu vũ.
Người này luôn có thể đánh vỡ lý trí của cô, để cho cô đi theo anh trầm luân.Diệp Cẩm Trình nâng lên đôi mắt thâm thúy, nhìn về đôi gò má ửng hồng của cô, thấy ánh mắt cô mơ hồ, hiển nhiên là đã động tình, con mắt của anh trở nên u ám, đưa tay vén cúc váy dài của cô lên, nhẹ nhàng cởi váy của cô ra.
Sau đó lại duỗi thân đến sau lưng cô, cởi đi áo lót xinh xắn che phủ bộ ngực rắn chắc của cô, để lộ ra đôi gò bồng đảo mềm mại trắng như tuyết khiến anh mê mẩn.Trên người lập tức trở nên trống rỗng, Kỷ Nghênh Hạ đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, cô cảm thấy tim đập rộn ràng, nhanh chóng rũ mắt xuống gắt gao nhắm mắt lại.
Diệp Cẩm Trình thấy cô hình như có chút ngượng ngùng, liền cười khẽ một tiếng.
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy tiếng cười của anh, trong lòng rất là xấu hổ cùng buồn bực, đôi mắt lại vẫn nhắm nghiền, vội vàng đưa tay che ngực, với ý đồ che đi ánh mắt của anh, không cho anh nhìn.Một đôi tay làm sao có thể ngăn cản được Diệp Cẩm Trình, anh nhẹ nhàng gỡ hai tay cô ra, từ từ cúi đầu, hôn lên môi cô.
Ở trên đôi môi cô tùy ý càn quét, hôn mãi cho đến khi đôi mắt của cô lại một lần nữa mơ hồ lên, anh mới nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, một lần nữa đè lên trên người cô.Hai người đã có một đoạn thời gian không có thân mật, Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy có chút không thoải mái, cô vặn vẹo thân dưới một chút.
Hai tay Diệp Cẩm Trình chống ở trên giường, trên mặt và toàn thân đều là mồ hôi, cúi người nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, giọng nói nặng nề mang theo lo lắng hỏi:- “Em có đau không?”Kỷ Nghênh Hạ đỏ mặt lắc đầu, đó chẳng qua là có một đoạn thời gian không có tiếp nhận anh, nên cô có chút không quen mà thôi.Diệp Cẩm Trình thở phào nhẹ nhõm, nhưng động tác của anh đã chậm lại, ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt đang nhắm mắt của Kỷ Nghênh Hạ, thấy thần sắc của cô dần dần trở nên thư thái hơn, anh mới tăng nhanh động tác hơn.Chờ đến khi hai người bình ổn lại, Diệp Cẩm Trình ôm Kỷ Nghênh Hạ đến trong lòng ngực, Kỷ Nghênh Hạ mệt đến mức không thể mở mắt ra, nhưng trong lòng lại nhịn không được chửi thầm, cho dù đã luyện công, có nội lực, cô cũng không chịu được người này mưa rền gió dữ a.Toàn thân Kỷ Nghênh Hạ bủn rủn, nhưng trên mặt Diệp Cẩm Trình lại tràn đầy thỏa mãn, trên người nhẹ nhàng đến nói không nên lời.
Trong mắt của anh mang theo ý cười, thanh âm trở nên khàn khàn:- “Em mệt không”Kỷ Nghênh Hạ thực sự không muốn để ý đến anh, nhưng mà vẫn nhắm mắt lại nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, thầm nghĩ, có thể không mệt sao?Diệp Cẩm Trình không cảm thấy áy náy một chút nào, đã lâu như vậy anh chưa được chạm vào vợ mình, thật vất vả trở về, làm sao có thể không chạm vào cô ấy cho được? Hơn nữa, cho dù mỗi ngày anh đều trở về, nhưng đối với việc này, từ trước tới nay anh đều không cảm thấy là làm nhiều.- “Em ngủ một lát đi, anh đi làm bữa tối.”Diệp Cẩm Trình nhẹ nhàng nói, bây giờ ngủ thì buổi tối mới thuận tiện cho anh lại lăn lộn a.- “Mặc quần áo vào giúp em!”Kỷ Nghênh Hạ đã sắp ngủ rồi, còn không quên nói, ngủ liền ngủ thôi, dù sao cô cũng đủ sa đọa rồi.Diệp Cẩm Trình cười cười, mặc quần áo xong, đi tới ngăn tủ tìm một bộ váy ngủ mặc vào cho cô.Kỷ Nghênh Hạ mê man chìm vào giấc ngủ mà còn không quên duỗi tay để cho anh mặc quần áo.
Diệp Cẩm Trình mặc quần áo cho cô xong, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mới đi ra.Trong sân im ắng, không có ai ở đó, chỉ có con ve sầu ở trên cây kêu không biết mệt mỏi, chứng tỏ sự tồn tại của nó..