Vương Ái Quốc rùng mình, Diệp Cẩm Trình có ân cứu mạng anh ta, cha của Thẩm Trạch Dương lại là cấp trên hiện tại của anh ta, hai người anh ta đều không muốn đắc tội.
Anh ta cũng không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ, nhưng hiện tại Thẩm Trạch Dương lại đơn độc hẹn anh ta ra đây, cho dù anh ta không muốn tham gia, có lẽ cũng không được nữa.
Nghĩ đến đây, toàn thân anh ta đều toát mồ hôi lạnh.Thẩm Trạch Dương nhìn về phía Vương Ái Quốc đang có sắc mặt nghiêm nghị, cười to một tiếng rồi nói:- “Không cần phải khẩn trương, mọi người đều cạnh tranh công bằng, chỉ là trước đây tôi đối với Diệp Cẩm Trình hiểu biết quá ít, muốn từ chỗ của anh biết Diệp Cẩm Trình có năng lực như thế nào mà thôi.”Vương Ái Quốc cười khổ, nếu thật sự muốn biết Diệp Cẩm Trình có năng lực như thế nào, tại sao lại chuyên môn đơn độc hẹn anh ta ra đây? Hiển nhiên là Thẩm Trạch Dương muốn biết những chuyện càng thêm bí ẩn của Diệp Cẩm Trình mà thôi.Thẩm Trạch Dương biết Vương Ái Quốc sẽ không dễ dàng phản bội Diệp Cẩm Trình, dù sao Diệp Cẩm Trình đã từng cứu Vương Ái Quốc một mạng, anh ta cười lạnh, nói:- “Nếu như tôi đạt được chức vị phó sư đoàn trưởng, như vậy vị trí hiện tại của tôi liền sẽ để trống, đến lúc đó......”Diệp Cẩm Trình cứu Vương Ái Quốc ở phía trước, anh ta lại dụ dỗ Vương Ái Quốc ở phía sau, với ham muốn quyền lực của Vương Ái Quốc thì Vương Ái Quốc sẽ lựa chọn như thế nào thì anh ta đều không cần phải nghĩ nhiều.Đôi mắt Vương Ái Quốc co rụt lại, nếu anh ta có thể đạt được vị trí này của Thẩm Trạch Dương, như vậy...!Anh ta nhịn không được đánh cái rùng mình, không được, anh ta không thể làm ra chuyện bán đứng Diệp Cẩm Trình được, Cẩm Trình là ân nhân cứu mạng của anh ta, đã từng vì cứu anh ta mà chặt đứt một chân, anh ta không thể vong ân phụ nghĩa! Tuyệt đối không thể!Thẩm Trạch Dương ngược lại là đánh giá cao Vương Ái Quốc một cái, vậy mà không có bị đả động:- “Anh hẳn là biết được với năng lực của anh thì muốn vượt lên thì sẽ khó khăn như thế nào và mất bao lâu, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, anh lại không biết lợi dụng, thật không giống với Vương Ái Quốc mà tôi biết.”Vương Ái Quốc bất giác kéo kéo khóe miệng, không giống Vương Ái Quốc mà anh ta biết, vậy Vương Ái Quốc anh trong mắt Thẩm Trạch Dương là người như thế nào? Chẳng lẽ Vương Ái Quốc anh chính là loại tiểu nhân sẽ bán đứng bạn bè của mình hay sao?- “Nếu có thể đi lên trên, cho dù làm một ít chuyện vi phạm lương tâm thì đã làm sao? Hơn nữa, với năng lực và gia thế của Diệp Cẩm Trình, không có chức vị này thì sẽ còn có vô số chức vị chờ anh ấy, anh căn bản không cần quá lo lắng.”Thẩm Trạch Dương không nhanh không chậm nói.Kỳ thật những lời Thẩm Trạch Dương nói cũng không sai, Diệp Cẩm Trình có năng lực xuất chúng, lúc đó ở trong tình thế nguy cấp như vậy cũng cứu được anh ta, hơn nữa tính mệnh của Cẩm trình cũng được bảo vệ.
Tuy rằng bị què một chân, nhưng vận khí của Cẩm Trình chính là tốt như vậy, hiện tại thế nhưng chân của Cẩm Tyrinhf lại hoàn hảo không tổn hại gì, còn tới cạnh tranh chức vị với Thẩm Trạch Dương.
Như vậy cho dù anh ta nói một ít chuyện của Diệp Cẩm Trình …..
Vương Ái Quốc lau mồ hôi, hẳn là cũng không có quan hệ gì đi?Thẩm Trạch Dương có thể thấy rõ ràng cuộc đấu tranh nội tâm của Vương Ái Quốc, nhưng mà anh ta cũng không nói thêm gì, anh ta tin tưởng Vương Ái Quốc sẽ đưa ra lựa chọn chính xác và hữu ích cho mình.Vương Ái Quốc trải qua vài phút giãy giụa, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, anh ta chán nản nhìn Thẩm Trạch Dương:- “Hy vọng rằng quyết định lần này của tôi sẽ không khiến tôi phải hối hận.”Thẩm Trạch Dương bất đắc dĩ cười cười, vô cùng tự tin nói:- “Nhất định sẽ không hối hận.”Vương Ái Quốc cứng đờ giật giật khóe miệng, kéo ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, cái gì cũng không muốn nói.
Từ khi ông nội của anh ta qua đời, anh ta đã ném đi nhân cách của mình, hiện tại ngay cả chiến hữu đã từng cứu mạng của anh ta cũng bị anh ta bán đứng, chính là vì có được một cơ hội vươn lên trong tương lai.
Hiện tại anh ta cao hứng không nổi, bởi vì đây là thứ mà anh ta vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ tín ngưỡng của mình mà đổi lấy.Trên mặt Thẩm Trạch Dương có chút không vui, nếu đã vì thăng chức mà bán đứng bạn bè của mình, vậy còn làm ra biểu tình này cho ai xem chứ?- “Được rồi, không cần lại nhớ lại chuyện anh đã mất đi tự tôn, vẫn là tới tâm sự về Diệp Cẩm Trình đi!”Thẩm Trạch Dương lạnh giọng nói.Trên mặt Vương Ái Quốc hiện lên một tia khuất nhục, anh ta hít sâu một hơi, nói:- “Anh muốn biết cái gì?”Thẩm Trạch Dương nói đúng, nếu đã làm quyết định mà anh ta lại do dự chẳng qua là dối trá mà thôi.Giờ này, khắc này, Vương Ái Quốc đã thừa nhận một sự thật mà anh ta không muốn thừa nhận, đó chính là anh ta thật sự là một kẻ tiểu nhân xảo trá..