Thập Niên 70 Quân Tẩu Mang Không Gian Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù


Đường Uyển không lo chị ta sẽ bỏ trốn, thời buổi này công việc rất khó tìm, ai cũng lo mất việc.


Điều duy nhất cô lo là bị chị ta tố cáo.


Trong lòng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất, khoảng năm phút sau, chị lễ tân quay lại với vẻ mặt đầy bí ẩn, cầm theo một chiếc túi.


"Em gái, kiểm tra lại nhé.

"

Chị không đổi bằng lương thực vì dân thành phố vốn chỉ ăn lương thực phân phối, muốn đổi lấy phiếu lương thực của Đường Uyển.


"Vừa đủ.

"

Đường Uyển đếm tiền thấy không thiếu, hàng hóa cũng đều tốt, rồi cầm túi trở về phòng.


Số phiếu còn lại cô lười mang ra đổi tiếp, vì có Lục Hoài Cảnh là quân nhân ở đó, cô không muốn để lộ quá nhiều.


Hết hạn thì thôi, giữ lại làm kỷ niệm, dù sao cũng không còn nhiều lắm.


Sau khi kiểm tra xong kho tài sản nhỏ của mình, tổng cộng cô có khoảng tám nghìn đồng, một khoản không hề nhỏ vào thập niên 70, đủ để cô sống tốt ở bất cứ đâu.



Chỉ là vấn đề thành phần cần sớm giải quyết, còn cả ba mẹ cô nữa…

Gõ gõ gõ!

Thời gian trôi nhanh, Đường Uyển đã dọn dẹp xong hành lý và ra ngoài.

Lục Hoài Cảnh và Đường Chu đứng chờ cô trước cửa phòng.


"Từ đây đến ga tàu cũng hơi xa, chúng ta nên đi sớm.

"

"Chị, để em xách đồ cho chị.

"

Đường Chu nhanh nhẹn bước tới định xách vali cho chị, nhưng Lục Hoài Cảnh đã cầm lấy trước.


Lúc này Đường Uyển mới chợt nhận ra hôm qua mình chưa đưa Đường Chu về lấy hành lý.

May mắn là cô đã dọn sạch nhà họ Tần vào giữa đêm.


Nghĩ vậy, cô mỉm cười: "Chu Chu, đến nơi rồi chị sẽ mua vải may đồ cho em.

"

"Không sao đâu chị, bây giờ trời nóng, tối em giặt sáng có thể mặc ngay.

"


Đường Chu cười tươi, rời khỏi nhà họ Tần khiến nụ cười của cậu cũng nhiều hơn, chỉ là mỗi khi nghĩ đến ba mẹ, cậu lại thoáng buồn.


"Anh có mua ít bánh bao.

"

Lục Hoài Cảnh đưa cho mỗi người hai cái bánh bao và một quả trứng, lần này là bánh bao trắng, dù hơi khô nhưng cả hai chị em đều ăn ngon lành.


Trứng cũng không giống loại trứng nhân tạo ở thời hiện đại, Đường Uyển cảm thấy có thể ăn liền mấy quả.


Khi rời khỏi nhà nghỉ, Đường Uyển lướt nhìn chị lễ tân, cả hai đều nhìn nhau như người xa lạ, không nhắc gì đến chuyện xảy ra sáng nay.


Thời này là vậy, cẩn thận thì sẽ an toàn.


Hành lý của họ không nhiều, Lục Hoài Cảnh nhận được điện báo của Đường Thời liền vội vã ngồi tàu đến, chỉ mang theo vài bộ đồ thay và giấy giới thiệu.


Khi nhà máy dệt đang nhốn nháo thì Đường Uyển và mọi người đã đến nhà ga.

Lục Hoài Cảnh ra gọi điện thoại cho đồng đội, trở về thấy Đường Uyển có vẻ tò mò.


"Đồng chí Lục, có chuyện gì sao?"

"Tối qua nửa

đêm, nhà Phó giám đốc Tô và nhà họ Tần bị trộm, cả nhà bị dọn sạch.

Còn có người gửi thư tố cáo lên Ủy ban Cách mạng.

"

Lục Hoài Cảnh nghĩ đến lúc sáng sớm bắt gặp Đường Uyển ở cửa, trong lòng không khỏi sinh nghi, nhưng thấy cô mắt sáng rỡ, vỗ tay khen ngợi:

"Ai mà tài giỏi đến vậy, lại còn trừ hại cho dân nữa chứ!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận