Thập Niên 70 Quân Tẩu Mang Không Gian Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù


"Em tự ăn đi."

Đường Uyển biết Đường Chu đang trong độ tuổi ăn nhiều để lớn, cậu bé tuổi này ăn khỏe lắm.

Cơm ngô thơm lừng cùng đùi gà thả vườn đúng là ngon tuyệt.

Từ khi xuyên không đến đây, cuối cùng cô cũng được ăn một bữa ra trò.

"Bà ơi, con cũng muốn ăn đùi gà!"

Cậu bé giường dưới đối diện cũng tầm tuổi Đường Chu, đôi mắt tròn xoe của cậu ta nhìn chăm chú vào đùi gà trong bát Đường Chu.

"Bà có mang theo trứng rồi, chúng ta ăn trứng thôi."

Bà Lý liếc xéo Đường Uyển và những người cùng đoàn.

Đi tàu thôi mà, có cần ăn ngon đến mức này không? Nhìn cháu bà thèm thuồng như thế đấy.

"Không, con không muốn! Con muốn ăn đùi gà cơ!"

Vương Đại Bảo bắt đầu khóc lóc, lăn lộn, trông khiến Đường Uyển hơi hoảng sợ.

Trước giờ cô chưa gặp đứa trẻ nào "bướng bỉnh" như vậy.

Nguyên chủ dù xuất thân đặc biệt nhưng ba mẹ vẫn luôn chăm chút cho chị em cô, mỗi tháng ít nhất cũng được ăn vài lần thịt.

"Chị."

Đường Chu cảm thấy hơi xấu hổ, rụt rè ngồi sát lại bên Đường Uyển, cắn ngập miếng đùi gà, nghĩ bụng đây là đùi gà của mình, Lục đại ca đã mua cho mình.


"Chỉ là cái đùi gà thôi mà.

Thằng bé trông đáng thương thế kia, sao hai người lại không có chút lòng thương xót nào vậy?"

Cô gái giường giữa tên Duyên thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào đùi gà mà Đường Uyển vừa cắn.

Bà Lý cũng không nhịn được, nói:

"Thằng bé này từ nhỏ đã ít được ăn ngon.

Cô có nhiều thịt gà như vậy, cho cháu tôi một ít đi?"

Đường Uyển cảm thấy cạn lời, ánh mắt cô rơi vào đứa bé mập mạp như quả bóng là Vương Đại Bảo.

Đây mà là thể chất của người "chưa từng được ăn ngon" sao?

"Không cho."

Đường Uyển liền cắn thêm một miếng đùi gà, còn cố tình ăn nhanh hơn.

Không phải cô không có lòng thương, mà là ánh mắt hung hăng của đứa trẻ này khiến cô hơi sợ.

Cô chẳng có hứng thú làm người tốt kiểu Đông Quách tiên sinh.

"Ăn xong rồi lên nằm nghỉ đi."

Lục Hoài Cảnh nhíu mày, không hề bênh vực đứa trẻ, điều này làm Đường Uyển thấy hài lòng.

Quân nhân không có nghĩa là phải mềm lòng, may mà anh không phải kiểu "thánh nhân".


Thằng bé vẫn tiếp tục khóc lóc, Vương Đại Bảo không chịu ăn trứng bà mang theo mà chỉ nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà trong bát của Đường Uyển và Đường Chu.

"Đồ keo kiệt."

Duyên bĩu môi, ánh mắt Đường Uyển vừa lúc thấy người đàn ông đi cùng cô ta trở lại với hộp cơm.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông tên Vĩ đưa cho Duyên hộp cơm, cô nhìn thấy thịt gà của Đường Uyển mà thèm, vội vàng xuống giường giữa, ngồi bên cạnh bà Lý và mở hộp cơm ra.

Ồ, hóa ra trong hộp cơm của cô ta cũng có cùng món như của Đường Uyển! Đường Uyển không nhịn được nụ cười, trông cô hệt như một con cáo nhỏ gian xảo, khiến Lục Hoài Cảnh ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt Vương Đại Bảo như phát sáng, càng khóc to hơn.

"Em gái này, em không giống như họ, em là người có lòng tốt, hay là cho thằng bé miếng đùi gà..."

Ánh mắt bà Lý rơi ngay vào hộp cơm của Duyên, ánh nhìn làm Duyên đỏ mặt, còn Vĩ liền giữ chặt tay cô.

"Ăn cơm của em đi."

Đây là tiền riêng anh dành dụm để mua cho em họ, sao có thể dễ dàng chia cho người khác được.

Duyên mới vừa trách Đường Uyển xong, giờ lại phớt lờ bà Lý, nhanh chóng dùng đũa ăn cơm.

Bà Lý tức giận, nói:

"Tưởng cô là người tốt, hóa ra chỉ là hạng người ích kỷ! Ăn cơm tốn tiền của chẳng có tác dụng gì!"

"Cô đang nói ai đấy hả?"

Duyên tức muốn phát điên, Đường Uyển ăn xong, từ tốn đậy hộp cơm lại, dịu dàng nói:

"Người ta chỉ là một đứa trẻ thôi, sao cô hung dữ thế?"

Duyên:...

"Cô không lẽ không thể chia một cái đùi gà cho đứa trẻ sao? Không phải chứ, không phải chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận