Thập Niên 70 Quân Tẩu Mang Không Gian Dọn Sạch Tiền Tài Kẻ Thù


“Thế thì chắc chắn rồi, đó nhất định là vợ của Cảnh.”

“Trước giờ có nghe bà Vương Đại Ni nhắc gì đâu, sao lại đột ngột thế này.”

“Hôm qua tôi còn nghe Cảnh nói với bà Mãn là anh ấy đưa vợ về để đăng ký kết hôn mà.”

“...”

“Cô gái đó xinh lắm, nước da trắng trẻo, chắc là anh ấy gặp ở quân đội rồi nhỉ?”

Một ai đó lên tiếng, khiến Lục Hồng Anh đỏ mắt, cô nắm chặt chiếc túi vải trong tay, lòng tràn đầy đau khổ.

“Đẹp thì có ích gì, chẳng biết làm gì hết, trên tàu đều do đồng chí Lục chăm sóc cô ấy thôi.”

Vu Quyên bĩu môi nói, khiến ánh mắt của Lục Hồng Anh sáng lên.

Phải rồi, cô có thể không xinh đẹp bằng người kia, nhưng lại đảm đang hơn.

Trên xe bò, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng, còn Lục Hoài Cảnh đã đưa Đường Uyển tới thị trấn Đại Bình.

Những bức tường đất và mái ngói đen phủ đầy khẩu hiệu, Đường Uyển quan sát những người đi đường.


Họ ai nấy mặt vàng vọt nhưng lại tràn đầy sức sống, như thể cuộc sống ngập tràn hy vọng.

Lục Hoài Cảnh dừng xe đạp trước cửa hàng ăn quốc doanh, nói với Đường Uyển: “Anh vào mua chút đồ.”

“Vâng, được rồi.”

Đường Uyển đang mải quan sát đường phố xung quanh nên cũng không chú ý lắm.

Rất nhanh, Lục Hoài Cảnh cầm một gói giấy dầu bước ra.

“Thấy em sáng ăn chẳng được bao nhiêu, nên anh mua cho em hai cái bánh bao thịt.”

Bánh bao thịt thời này có lượng nhân rất đầy đặn, mỗi cái rất to, mùi thơm nức len lỏi vào mũi Đường Uyển.

“Thơm quá.”

Đường Uyển chỉ cầm một cái, “Em ăn một cái là vừa, hai cái sẽ no quá mất.”

Nguyên chủ từ nhỏ đã được nuông chiều, ít khi làm việc nặng, nên khẩu phần cũng không lớn.

“Vậy em ăn đi.”

Lục Hoài Cảnh cầm cái còn lại nhưng chưa ăn, Đường Uyển tưởng anh không đói, cho đến khi cô ăn hết cái bánh bao và hài lòng lau miệng.

“Ngon thật.”

Bánh bao của đầu bếp ở cửa hàng ăn quốc doanh còn ngon hơn cả của mấy hàng ăn sáng sau này.

“Nếu ngon thì ăn thêm cái nữa.”

Lục Hoài Cảnh lại đưa cái bánh bao còn lại cho Đường Uyển, đúng là người đàn ông tốt.

Không biết anh có thay đổi sau khi cưới không nữa.

“Anh nghĩ em là heo chắc?”

Đường Uyển phì cười, “Anh ăn đi, em đi mua ít kẹo mừng, mua xong chúng ta đi chụp ảnh.”


“Được.”

Lục Hoài Cảnh khẽ mỉm cười, trong lòng vui sướng vì người con gái anh yêu đã đặt tâm tư vào mình.

Đường Uyển nhanh chóng nhắm vào cửa hàng hợp tác xã phía đối diện và bước vào.

Đúng vào giờ làm việc nên trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có một nhân viên đứng ở quầy.

Thấy Đường Uyển bước vào, người đó khẽ liếc nhìn rồi lại cúi đầu tiếp tục đan áo len.

“Chào đồng chí.”

Đường Uyển chỉ vào kẹo Đại Bạch Thố và kẹo hỗn hợp trên quầy, nói: “Tôi muốn mua một ít kẹo, lấy loại có bao bì màu đỏ càng nhiều càng tốt.”

“Phục vụ nhân dân, đồng chí muốn mua kẹo mừng kết hôn à?”

Nhân viên đặt áo len xuống, nói: “Ở thị trấn chúng tôi chỉ có mấy loại kẹo này.

Trên huyện thì có loại kẹo song hỷ, đồng chí muốn mua bao nhiêu?”

“Không sao.”

Đường Uyển lấy ra những tấm tem kẹo từ túi vải, có một số cô chuẩn bị từ Đông Thị, một số là của Lục Hoài Cảnh cho.

Tổng cộng có sáu tấm, khiến nhân viên bán hàng ngạc nhiên mở to mắt, “Nhiều vậy?”

“Vâng, chồng tôi là quân nhân.”


Đường Uyển mỉm cười ngọt ngào, “Một số phiếu là anh ấy đem từ quân đội về, thấy còn hạn sử dụng nên tôi lấy ra dùng cho đám cưới lần này.

Tôi muốn một cân Đại Bạch Thố, bốn cân kẹo hỗn hợp, và một cân bánh gạo.”

“Được.”

Nhân viên chép miệng, lấy chồng là quân nhân tốt thật, ngay cả tem kẹo cũng được nhiều thế này.

Cô nhanh nhẹn gói kẹo cho Đường Uyển, thái độ cũng thân thiện hơn nhiều.

“Đồng chí, tổng cộng là bảy đồng, đồng chí còn cần gì khác không?”

Các loại kẹo khác giá rẻ, bánh gạo chỉ một xu một cái, nhưng Đại Bạch Thố thì đắt.

Nghe nói thời này một viên Đại Bạch Thố tương đương một ly sữa, nên Đường Uyển cũng hiểu được giá này.

“Để tôi xem thêm một chút.”

“Đồng chí, đó có phải chồng của đồng chí không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận