Mắt Đường Chu đỏ hoe, Đường Uyển nhanh chóng bước tới: “Chu Chu, đừng đánh nữa!”
Nếu đánh tiếp sẽ gây ra chuyện.
Nghe tiếng chị gái, tay Đường Chu khựng lại, quay đầu ngơ ngác, bắt gặp gương mặt quen thuộc của chị mình.
“Chị!”
Cậu bé vừa nãy còn đầy khí thế, giờ bỗng nhiên xị mặt, ấm ức như chú cún con bị bỏ rơi.
Lòng Đường Uyển mềm nhũn, cô vô thức xoa đầu cậu, “Chu Chu, chị đến đón em.”
Lúc này, Đường Chu đang mặc bộ đồ cũ nát, như thể là đồ ai đó không dùng đến nữa, trong khi bộ quần áo mẹ cô may cho em lại mặc trên người Tần Phi.
Đường Uyển có thể tưởng tượng ra những ngày qua cậu sống khổ sở thế nào.
Nguyên chủ chỉ mãi lo cho tương lai mịt mờ của mình mà không chú ý đến sự khổ sở của em trai.
Tần Phi khó nhọc đứng dậy.
Nhìn Lục Hoài Cảnh là biết anh không dễ động vào, nên thằng nhóc mười mấy tuổi kia nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Đừng đắc ý! Cha tao nói cha mẹ mày mang tư tưởng tư bản, chưa biết chừng còn là gián điệp.
Lần này bọn mày sẽ thảm đấy, lè lưỡi lè lưỡi…”
Tần Phi chạy lên cầu thang, còn quay đầu làm mặt xấu trêu tức, khiến Đường Chu siết chặt nắm đấm.
“Chu Chu, đừng vội.”
Đường Uyển nhận ra nhiều người trong khu chung cư tò mò nhìn qua, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng đưa em trai đi khỏi đây.
Nếu đợi đến khi gia đình cậu tan ca, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.
"Chị, đây là ai vậy?"
Ánh mắt tò mò của Đường Chu dừng lại trên người Lục Hoài Cảnh, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
"Đây là anh rể của em."
Đường Uyển đỏ mặt giải thích, Lục Hoài Cảnh đứng bên cạnh cũng có chút ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện.
"Chào em, anh là Lục Hoài Cảnh."
"Vậy là anh ấy là vị hôn phu mà ông nội đã định sẵn cho chị à."
Mắt Đường Chu sáng lên, nhưng ngay sau đó, như nghĩ đến điều gì đó, bước chân cậu ngừng lại.
"Chị, cậu và mợ đối xử với em rất tốt.
Em sẽ không đi cùng chị đâu."
Nhìn thấy nét buồn thoáng qua trong mắt cậu, Đường Uyển làm sao không nhận ra cậu đang nói dối.
"Chu Chu, chị sắp theo anh rể về quê để đăng ký kết hôn rồi.
Để em lại một mình ở đây, chị không yên tâm."
Họ phải nhanh chóng đăng ký kết hôn, nếu không thì thân phận của cô vẫn sẽ là một vấn đề.
"Chị."
Đường Chu liếc nhìn Lục Hoài Cảnh với vẻ lo lắng, kéo Đường Uyển sang một bên và thì thầm: "Em còn nhỏ, chị mang theo em như một gánh nặng, chắc chắn gia đình anh ấy sẽ không vui đâu."
Không ngờ cậu bé Đường Chu lại nói ra những lời này, mắt Đường Uyển cay cay.
Lục Hoài Cảnh đứng gần, nghe rõ từng lời, liền nói:
"Em không phải là gánh nặng."
"Ai nói với em như vậy?"
Đường Uyển xoa đầu Đường Chu, giọng dịu dàng: "Chúng ta có thể tự nuôi sống mình."
"Là cậu nói vậy."
Đường Chu cúi mặt, nói với giọng buồn bã, "Họ còn nói ba mẹ sẽ không bao giờ quay về, và bắt em giao ra những thứ mà ông nội để lại."
"Cái gì?!"
Ban đầu, Đường Uyển chỉ nghĩ gia đình họ chê bai thành phần của mình.
Việc họ đã chịu nhận nuôi Đường Chu cũng là điều khó khăn, nên cô không định làm khó họ.
Nhưng nghe những lời của Đường Chu, cô nhận ra rằng việc báo cáo về cha mẹ cô có lẽ không phải vô tình mà có liên quan đến gia đình cậu mợ!
Nếu không, sao họ lại biết rõ mọi chuyện đến vậy?