Thập Niên 70 Ra Khỏi Đại Tạp Viện FULL


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐứng trước mặt biết bao nhiêu người như thế này, lời mạnh miệng cũng đã nói ra rồi, cũng không tin lần này bà ta vẫn có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra nữa, Cố Tuấn Hoa không để ý tới việc ở trước mặt tất cả mọi người nhắc nhở bà ta đâu, chính là muốn bà ta không thể chịu nổi.

Sắc mặt Phùng Tiên Nhi tối sầm lại, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, sau đó liền rời đi.

Trần Thúy Nguyệt không biết được nội tình, lại còn vô cùng cao hứng, nở mày nở mặt nói: “Em dâu của mẹ cũng là một người hiểu lễ nghĩa, biết có qua có lại, ngày kia hầm như thịt ba chỉ, để cho ba của con nếm thử xem, để cho ông ấy biết, nhà mẹ đẻ của mẹ không phải là chẳng có người nào đâu!”Cố Thuấn Hoa nghe xong cũng muốn cười, có điều đến cùng vẫn là nhịn lại được.

Những đôi tai ở trong khu phức hợp lớn đều vô cùng nhanh nhạy, toàn bộ đều thu hết vào trong mắt, có người còn cố ý ton hót thêm vài câu, nói bà đúng là có phúc khí thật đấy, có được một người em dâu tốt, Trần Thúy Nguyệt lại càng đắc ý hơn.


Cố Thuấn Hoa đi vào gian bên ngoài, phát hiện không có người nào cả, bên trong chăn trống rỗng, vừa nghe động tĩnh liền biết được, hai đứa trẻ đã tỉnh dậy rồi, ba của mình đang ở gian phía trước chơi với hai đứa trẻ.

Sau khi cô đi qua, hai đứa trẻ vui vẻ bổ nhào qua gọi mẹ ơi, đặc biệt là Đa Đa, cười đến mức đôi mắt sáng lấp lánh như sao, hóa ra sau khi hai đứa trẻ tỉnh dậy, không nhìn thấy mẹ đâu, liền tự mình mặc quần áo đi giày vào sau đó liền chạy ra ngoài, quả đúng là làm cho mọi người yêu thích không thôi, nói hai đứa trẻ thông minh vẫn còn bé đã hiểu chuyện như vậy rồi.

Trần Thúy Nguyệt cũng đau lòng, liền nhanh chóng đưa bọn trẻ đi vào trong phòng, dẫn hai đứa đi đến trước lò than nướng hơ tay, sau đó lại nướng khoai lang cho bọn chúng ăn.

Sau khi ăn xong, Cố Toàn Phúc liền chơi đùa với bọn trẻ, bản thân giả vờ làm một con lừa, để cho hai đứa trẻ luân phiên nhau ngồi lên trên cổ, hai đứa trẻ lớn tiếng cười khanh khách.

Giọng nói non nớt vốn dĩ tràn đầy hương vị sữa thơm, cười lên vừa đáng yêu vừa chọc cho người ta vui vẻ, nghe thế nào cũng thấy vô cùng vui vẻ.

Cố Toàn Phúc lại càng thương hai đứa trẻ hơn, hận không thể có cái gì tốt đều đem cho bọn trẻ.

Sau khi Cố Thuấn Hoa trở lại, Cố Toàn Phúc liền hỏi đã giải quyết như thế nào rồi, Cố Thuấn Hoa đương nhiên không muốn ở trước mặt bọn trẻ mà buồn rầu, đành nói tương đối thuận lợi, phỏng chừng hai ngày nữa là có thể làm xong rồi.


Vừa đúng lúc thời điểm này trong khu phức hợp lớn có vài người bạn cùng trưởng thành hồi bé đi tới, Dũng Tử, Cốt Hoa Nhi, Ninh Á, còn có Tô Kiến Bình con trai của Kiều Tú Nhã, đây đều là những người cùng lớn lên từ nhỏ, trước đây mối quan hệ rất tốt, nghe nói Cố Thuấn Hoa trở về rồi, liền tập họp lại đây gặp cô.

Mọi người còn góp tiền mua một chút đồ ăn, thịt tẩm bột rán, kẹo đường hình tai còn có bánh quẩy tẩm đường, mang đến hẳn một túi lưới lớn, nhìn thấy hai đứa bé trông xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng đều vui mừng cho cô, chia đồ ăn vặt cho bọn trẻ.

Hai đứa trẻ vừa nhìn đã nhắm trúng kẹo đường hình tai, kẹo đường hình tai này kỳ thực chính là bột bánh mật ong, dùng bột cùng với đường mật để làm ra, sau đó dùng dầu đậu phộng để nướng lên, mấy người Cốt Hoa Nhi mua là loại kẹo đường hình tai của Nam Lai Thuận, Nam Lai Thuận là một nhãn hiệu lâu đời ở Thiên Kiều, có điều từ trong ký ức của Cố Thuấn Hoa bọn họ nhớ rằng hình như đã được dời đến cửa chợ bán thức ăn rồi, nhà bọn họ chuyên làm đồ ăn vặt, đã mở cửa hiệu được mấy chục năm rồi, hương vị vừa phải, chính cống.

Đặc biệt kẹo đường hình tai là tuyệt nhất, hương vị ngọt ngào của mật ong rất vừa vặn, kẹo đường dần dần ngấm vào trong, hơn nữa được nướng vô cùng hoàn hảo, kẹo đường hình tai được nướng ra bóng loáng, ăn vào mềm mại tơi xốp, cắn một miếng vị ngọt lan tỏa khắp nơi.

Món này mặc dù ăn ngon, thế nhưng không dễ tiêu hóa, Cố Thuấn Hoa liền chia nhỏ kẹo đường hình tai ra, mỗi người một chút, để cho bọn trẻ nếm thử hương vị.


Cốt Đóa Nhi nhìn thấy bên ngoài có vài đứa trẻ đang nô đùa, đều là ở trong khu phức hợp, liền bốc lấy một vốc bánh quẩy tẩm đường đưa cho hai đứa trẻ, nói với bọn chúng: “Hai đứa xem ở bên ngoài có một nhóm bạn nhỏ kìa, hai đứa mang bánh quẩy tẩm đường này ra chia cho các bạn đi.

”Hai đứa trẻ nghe xong, liền lập tức nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn Cốt Đóa Nhi, sau đó liền chạy ra ngoài.

Cốt Đóa Nhi cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một đám trẻ con đang chơi trốn tìm, trong cái sân viện nhỏ, còn có những ngóc ngách giống như mê cung, ngược lại vừa thích hợp để chơi trốn tìm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận