Nhóm dịch: Thất Liên HoaCô bèn thuận miệng nói: "Đãi ngộ kém thì kém vậy, dù sao có miếng cơm ăn là được rồi."Tô Kiến Bình lại nói: "Thuấn Hoa, cô lại không biết việc này rồi.
Sau khi trở về thành phố, thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ được sắp xếp công việc, nhưng đây lại là một vấn đề lớn.
Đợi đến khi viết hộ khẩu xong, hồ sơ quay về thành phố rồi thì mới bắt đầu phân chia công việc.
Nhưng trước cô còn có không biết bao nhiêu thanh niên đang chờ sắp xếp công việc đấy, nếu cô quen biết ai thì còn có thể nhờ người ta tìm quan hệ sắp xếp công việc giúp em.
Còn nếu không quen biết thì cũng chỉ đành đợi chờ vô ích mà thôi.
Bây giờ có không ít người căn bản không chờ được đến khi nhận công việc chính thức, chỉ có thể đi làm công việc tạm thời.
Đàn ông đến làm cho các đơn vị công trình kiến trúc, còn phụ nữ thì phải đi làm công việc tạm thời ở các trạm đồ ăn hoặc bảo vệ, một tháng được có hai mươi đồng tiền, không có những đãi ngộ khác."Vừa nghe như thế, Cố Thuấn Hoa biết ngay Tô Kiến Bình sắp thả ra một quả rắm chẳng thơm tho gì cho cam.
Cô bèn cố ý hỏi: "Thế cơ à? Nhưng giờ phải làm sao đây?"Tô Kiến Bình nhìn Cố Thuấn Hoa, nghiêm túc nói: "Thuấn Hoa, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ tấm bé.
Nếu có thể giúp thì chắc chắn tôi sẽ giúp cô.
Mấy ngày nay, tôi sẽ đi thăm dò khắp nơi cho, cô cứ chờ tin là được."Cố Thuấn Hoa: "Vậy tôi xin cảm ơn anh trước nhé."Thấy Cố Thuấn Hoa như thế, Tô Kiến Bình cho rằng cô thật sự nghe theo lời mình, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Có là gì đâu chứ, đều là việc nhỏ ấy mà.
Nhưng mà có một việc này, tôi muốn hỏi cô trước xem thế nào."Cố Thuấn Hoa: "Hả?"Tô Kiến Bình: "Cô đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai đứa trẻ nhà cô chưa?"Cố Thuấn Hoa: "Có thể thế nào nữa...!Cứ thế thôi chứ sao."Thấy Cố Thuấn Hoa tỏ vẻ không hiểu gì, Tô Kiến Bình cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải nói: "Thuấn Hoa à, tôi nghe nói anh trai và chị dâu cô cũng sắp quay về từ nông thôn rồi đấy.
Sau này nhà bọn họ cũng sẽ có mụn con, thế thì chắc chắn nhà không đủ cho từng ấy người ở đâu.
Mà cho dù có thể ở lại thì một cô gái đã lấy chồng như cô lại cho hai đứa con ở lại nhà mẹ đẻ, về lâu về dài ai chịu đồng ý đây? Hơn nữa, lúc cô đi làm thì ai trông con cho cô được?"Cố Thuấn Hoa chớp chớp mắt, tỏ vẻ đương nhiên: "Tôi đưa con tôi đi nhà trẻ mà."Tô Kiến Bình đau đầu, thầm nghĩ: sống khổ tám năm liền ở nơi khỉ ho cò gáy mà sao vẫn chẳng thay đổi gì thế này, thảo nào phải ly hôn.Nhưng rốt cuộc, anh ta vẫn yêu thương cô, cố gắng kiên nhẫn giải thích từ từ: "Không có phúc lợi nhà trẻ từ đơn vị thì một tháng phải trả hơn mười đồng.
Phí cho hai đứa bé đến nhà trẻ đã tiêu sạch tiền lương của cô rồi đấy, cô nói như thế thì cô sống thế nào?"Cố Thuấn Hoa: "Rất có lý."Tô Kiến Bình nói đến chủ đề trọng tâm: "Cô còn trẻ, cũng phải nghĩ đến tương lai rồi chứ?"Cố Thuấn Hoa: "Chuyện tương lai?"Tô Kiến Bình: "Cô ly hôn thì không nghĩ tới sau này còn kết hôn à? Mà đi bước nữa, cô dẫn hai đứa con riêng theo là thế nào?"Nghe lời này, Cố Thuấn Hoa lập tức bật cười, cô liếc mắt quan sát anh ta: "Con riêng?"Tô Kiến Bình: "Đứa trẻ còn nhỏ nên ăn uống tiêu tiểu đều phải trả tiền đấy!"Cố Thuấn Hoa: "Thế phải làm sao đây? Con cũng đẻ rồi, dù sao cũng không thể bỏ được chứ."Tô Kiến Bình: "Có phải đứa bé không có ba đâu.
Hai đứa bé cơ mà, dù thế nào cũng phải mỗi người nuôi một đứa chứ! Cô chỉ là một cô gái, một mình nuôi hai đứa bé được chắc?"Cố Thuấn Hoa: "Ý của anh là?"Tô Kiến Bình: "Dẫn hai đứa bé đi đăng ký hộ khẩu cũng rắc rối phết, trước hết cứ đưa lũ trẻ cho ba bọn nó, cô lập sổ hộ khẩu trước, lúc sau cô kết hôn thì lại lấy một đứa --"Anh ta còn chưa nói xong, Cố Thuấn Hoa đã nói thẳng: "Đúng là tôi phải cảm ơn anh đây quá ha!"Tô Kiến Bình sửng sốt, nhìn Cố Thuấn Hoa với vẻ kinh ngạc.Cố Thuấn Hoa cười lạnh: "Kiến Bình ơi, anh lòng và lòng vòng mãi, cuối cùng chỉ muốn bảo tôi vứt bỏ con trẻ mà thôi.
Con tôi liên quan gì tới anh hả? Tôi nuôi hai đứa con có khó khăn đến mấy thì có ăn cơm nhà anh, ngủ ở nhà anh đâu mà anh lại đi xúi giục tôi làm chuyện vô lương tâm như thế? Hay là anh học theo cái thói của mẹ anh, muốn tôi đi xem mắt với cái ông cấp trên cung tiêu xã nào đấy? Các anh là má mì trong xã hội cũ hay thế nào đấy, chỉ mong bán được tôi ra ngoài thôi à? Đây đúng là chuyện quá...!quá không thể tưởng tượng được mà!"Tô Kiến Bình ngây người.Anh ta không ngờ Cố Thuấn Hoa dễ dàng ụp cho anh ta một cái nồi siêu to khổng lồ như thế..