Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng mặc kệ như thế nào thì nhân vật trong truyện, ví dụ như nam chính Nhậm Cánh Niên, bà vợ cặn bã Cố Thuấn Hoa và cả thân phận cô em họ cuối cùng nhận được tình yêu của bản thân nam chính Nhậm Cánh Niên này...!đều xuất hiện trong truyện của mình.Cô ta mừng như mở cờ trong bụng, thẳng thắn chủ động ra trận, đích thân chạy đến binh đoàn Nội Mông Cổ một chuyến, ra sức xúi giục Cố Thuấn Hoa và Nhậm Cánh Niên ly hôn.Đừng thấy bây giờ Nhậm Cánh Niên đã là ba của hai đứa trẻ, anh cùng lắm cũng mới hai mươi bốn tuổi, còn non hơn chủ tịch trưởng thành nội liễm kia nhiều lắm.
Song vẫn khiến người ta càng ngắm càng u mê, cô ta ngắm mà não toàn bong bóng màu hồng.Nghĩ đến mình có thể vỗ về nỗi lòng chủ tịch vào lúc chủ tịch gặp khó khăn nhất khi còn trẻ, rồi trở thành một ánh sáng trong cuộc đời anh, tương lai lại cùng anh gây dựng sự nghiệp, hướng đến vinh quang và cô ta cũng được chia sẻ tất cả của cải của anh, cô ta tức khắc không nén nổi khát vọng và run rẩy.Cô ta quá yêu Nhậm Cánh Niên.
Quá yêu anh, bằng lòng trả giá mọi thứ vì anh.Chỉ là --Trần Lộ bất đắc dĩ phát hiện hình như hơi không thuận lợi.
Cố Thuấn Hoa lại dẫn hai đứa con quay về thủ đô, không muốn cùng xa cách hai đứa con.Tuy trong truyện, hai đứa bé chỉ là nhân vật phụ không quan trọng, nhưng Trần Lộ vẫn thấy hơi lo lo.Cô ta không muốn để biến cố không giống với trong tình tiết truyện xuất hiện thế này.Cô ta cũng muốn xem xem, điều gì đã khiến Cố Thuấn Hoa bất thình lình thay đổi suy nghĩ.Cô ta muốn bóp chết tất cả những thứ phá hủy hạnh phúc của mình, cô ta muốn mọi việc trên thế giới tiến hành hoàn mỹ y như trong tình tiết truyện mà cô ta viết.Mà trước mắt, người mà cô ta có thể lợi dụng đương nhiên chính là Tô Kiến Bình trước mặt.Đây là nhân vật dô cô ta tạo ra, cô ta rất hiểu thiếu sót trong tính cách nhân vật này.
Đó chính là tuy anh ta thích Cố Thuấn Hoa, nhưng lại sợ cô làm liên lụy cuộc sống của mình.Lúc này, cô ta cười nhìn Tô Kiến Bình: "Muốn viết tên đứa bé vào sổ hộ khẩu vốn đã rất khó rồi.
Là người lớn lên từ bé với chị ấy, đương nhiên mọi người đều muốn giúp, nhưng mà mổ tổ tiên nhà chúng ta cũng không mọc cỏ, chẳng có quyền thân thích gì cả, có thì giúp dễ dàng lắm!"Nghe lời này, trong đầu Tô Kiến Bình càng khẳng định suy nghĩ: dù thế nào cũng không thể cho hai đứa bé được vào sổ hộ khẩu được.Một khi có tên, hai đứa bé xem như đã buộc chặt với Cố Thuấn Hoa, mình muốn cưới cô thì phải nuôi nấng cả hai đứa nữa.Nói thật, cưới một cô gái, chăm sóc một đứa con gái của cô thì cũng thôi, dù sao đến khi lớn, đứa con gái cũng gả ra ngoài.
Nhưng nếu chăm sóc con trai của cô thì khác, anh ta không thể chấp nhận được.Trần Lộ cười nhìn dáng vẻ băn khoăn do dự của Tô Kiến Bình, lòng thầm nghĩ xem thường, chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật phụ cô ta tiện tay tạo ra mà thôi.Ở trong truyện, cô ta có thể tùy ý thao túng cuộc đời của anh ta.
Cho dù quyển truyện đó biến thành một thế giới có thật thì cô ta vẫn có thể tác động lòng người một cách hoàn hảo nhất.Trần Lộ khẽ cười một tiếng, trở về đại tạp viện của mình.Giờ phút này, bông tuyết như có như không nhẹ nhàng rơi xuống.
Tuyết bay xuống tường đỏ ngói xám, rồi im lặng rơi xuống đất.
Con phố nhỏ xưa cũ tĩnh lặng được phủ lên hơi nước ẩm ướt mờ ảo.Trần Lộ hơi hất hàm nhìn con phố nhỏ xưa cũ này.
Ngắm nhìn bầu trời bao la, đầu cô ta lại nghĩ, suy cho cùng, đây vẫn là thế giới một tay cô ta sáng tạo mà thôi.****Cố Thuấn Hoa đi vào đại tạp viện.
Dưới ánh trăng đêm lờ mờ, hoa tuyết khẽ rơi, những tiếng nồi bát muôi chậu lách cách truyền ra từ các nhau, đủ mùi nấu nướng xuất hiện trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo.Khi đi ngang qua cánh cửa bên tay trái, cô nhìn thấy bà nội Đông đứng trên bậc thềm vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô vào nhà.Trong đại tạp viện, bà nội Đông vẫn luôn là người vô cùng đặc biệt.
Hồi còn nhỏ, tất cả mọi người đều gọi bà ấy là bà nội cách cách.
Sau đó, khi Thuyết xuất thân ra đời, người lớn dạy lũ trẻ không được gọi như thế, mới không có ai gọi nữa.Cố Thuấn Hoa từng loáng thoáng nghe thấy người lớn kể lại xuất thân của bà nội Đông.
Nghe nói trước giải phóng, bà nội Đông là một cách cách xếp thứ ba, từng sống trong vương phủ.Cô còn nghe kể lúc còn trẻ, bà nội Đông còn có ý định muốn bỏ trốn với một thanh niên tiến bộ, kết quả bị bắt về, thế là bị nhốt lại trong nhà.Từ khi còn bé, Cố Thuấn Hoa đã thích bà nội Đông.
Lúc nhỏ, cứ thấy uất ức là cô lại thích chui sang nhà bà ấy.Lúc nào bà ấy cũng có thể biến ra một món đồ ăn ngon, khi thì là một miếng bánh kẹp Phục Linh, lúc lại có chút đậu phộng rang..