Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhững món ăn vặt hiếm có đó luôn dễ dàng an ủi nỗi uất ức trong lòng Cố Thuấn Hoa, khiến Cố Thuấn Hoa lúc nhỏ nín khóc mỉm cười.Giờ đây, khi nhìn thấy bà nội Đông đứng trên bậc thang chào hỏi mình, Cố Thuấn Hoa trưởng thành đã trải qua việc đời liên tục biến đổi, lại giác ngộ sau một đời lại thấy hơi hoảng hốt.Cô nở nụ cười, đi theo bà nội Đông, vào trong nhà: "Bà nội."Bà nội Đông quan sát ngoài cửa sổ.
Bên ngoài chẳng có lấy một bóng người, nhà nhà đều đang vội nấu cơm, bà ấy bèn lấy ra một gói đồ lớn màu xanh ở cạnh giường: "Đây là mấy tấm đệm chăn ngày trước bà còn giữ.
Không to đâu, vừa hợp cho mấy đứa trẻ dùng đấy.
Giờ thời tiết đang lạnh lắm, đừng để lũ trẻ chịu rét."Qua vài ngày nữa là đến tháng chạp, lúc đó trời còn lạnh hơn.Cố Thuấn Hoa vội nói: "Nhà cháu có đệm giường mà, không thiếu cái này ạ."Bà nội Đông lại cương quyết đưa cô bằng được: "Đừng khách sáo với bà, bà nội nhớ cháu bao năm qua rồi, giờ đợi được đến ngày cháu quay về, bà nội yên lòng rồi."Mắt Cố Thuấn Hoa chua chua: "Cháu cảm ơn bà nội."Bà nội Đông tức khắc đẩy cô ra ngoài: "Dược Hoa về rồi đấy, nhà cháu cũng đến giờ ăn cơm rồi, đi về nhanh lên."Bị bà nội Đông đẩy ra, Cố Thuấn Hoa cũng không tiện làm ầm lên.
Sợ người khác nhìn thấy, cô ngay lập tức ôm gói đồ, cúi đầu vội vã chui vào nhà mình.Cô đi vào phòng trong nhà mình.
Bếp than tổ ong dùng để sưởi ấm trong nhà đã được đốt, bình sắt mạ thiếc đặt trên bếp lò bốc hơi nóng, miếng bánh màn thầu đặt ven bếp đã tỏa ra mùi hương xốp giòn đặc biệt của bánh màn thầu sau khi chín.Cố Thuấn Hoa đi từ bên ngoài rét lạnh vào nhà, mùi than đá xộc vào họng, cô bị sặc đến nỗi ho hai tiếng.Mãn Mãn và Đa Đa đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ăn cơm nhìn thấy cô thì vội vàng đứng dậy rồi chạy tới, miệng còn gọi mẹ.Trần Thúy Nguyệt: "Đừng chạy lung tung, chuẩn bị ăn cơm rồi."Bên cạnh bàn gỗ sơn đỏ có đặt một cái nồi, trong nồi là cháo hạt ngô trộn khoai lang nóng hổi.Trong cái mẹt còn lại ở cạnh là bánh bột ngô vàng óng, hai cái đãi vừa cũ vừa nhỏ có hoa văn màu xanh đặt dưa muối đã được xắt đều, rau cải xào, còn có có khoai tây xào sợi.Nhà họ Cố luôn chú trọng đến cách sắp xếp trên bàn cơm.
Sinh sống trên Âm Sơn tám năm, Cố Thuấn Hoa cũng sắp quên hết những quy tắc đó.Mãi đến khi ngồi trên bàn cơm nhà mình, nhìn những lát dưa muối được cắt mỏng như sợi tóc, cô mới nhớ ra những lưu ý phải nhớ ngày trước.Tổ tiên nhà họ từng vô cùng nở mày nở mặt.
Năm đó, ông nội cô còn là đầu bếp cầm muôi rất có quyền thế của thành phố Bắc Bình.Vào triều Thanh, khi Từ Hi còn sống, bữa ăn hàng ngày của Từ Hi đều do thái giám đứng đầu quản lý hoàng cung đến truyền lạnh, còn thái hậu thì đứng bên cạnh tự quyết định 'Tha Thản'.Ban đầu, 'Tha Thản' là từ chỉ lều nhỏ được dựng tạm thời khi đi lên núi săn thú, nhưng ở chỗ Từ Hi, 'Tha Thản' là từ chỉ các đầu bếp cầm muôi trong bếp riêng của thái hậu.Nhưng vào lúc đó, ông nội cô chỉ làm trong Ngự thiện phòng.
Ngự thiện phòng nằm dưới sự quản lý của phủ nội vụ, bình thường chỉ chịu trách nhiệm chọn mua, phân chia, cũng không chịu trách nhiệm làm cơm hàng ngày.Vậy nên ông nội cô có thể an nhàn, vui vẻ vùi mình trong Ngự thiện phòng mà nghiên cứu đủ loại món ăn, học được một loạt tay nghề nấu ăn, thổi cơm làm bánh.Mãi đến năm đất nước biến đổi, Từ Hi dẫn Quan Tự Đế trốn đến Tây An, ông nội cô lại bất chợt bộc lộ tài năng, Từ Hi bỗng chốc yêu thích những món ăn do ông nội cô nấu.Hai năm sau, khi Từ Hi quay về thành phố Bắc Bình, ông nội cô đã trở thành đầu bếp cầm muôi được Từ Hi tin yêu nhất.
Người trong 'Tha Thản' trách mắng ông ấy kiêu ngạo vượt quá xuất thân, mà ngay cả thái giám quản lý thấy ông cũng phải nể mặt vài phần.Đến khi Đại Thanh kết thúc, tiểu hoàng đế Phổ Nghi ôm ý định chạy trốn tới Đông Bắc, vốn cũng muốn đưa cả ông nội cô đi cùng, nhưng ông nội cô đã chán, không muốn đi theo, bèn lặng lẽ chuồn đi.
Sắp đến giờ, ông lặng lẽ chuồn biến, đợi đến khi Phổ Nghi rời khỏi thành phố Bắc Bình, ông mới lộ mặt.Lúc đó, tiếng tăm Cố Tăng Tường - ông nội cô cũng lẫy lừng khắp thành phố Bắc Bình.
Ông là ngự trù có tiếng cũng có miếng đã từng phục vụ Từ Hi và tiểu hoàng đế, làm gì thiếu bí quyết.
Mấy quán cơm lớn đều mời ông tới cầm muỗng, trong hàng loạt quán cơm đó, ông nội cô chọn tiệm Oái Vân.Đến năm năm mươi tuổi, ông nội cô mới có ba cô.
Tuổi già mới có mụn con trai, đương nhiên phải cưng như là báu vật, năm ba cô bảy tám tuổi, ông đã cho ba luyện tập nấu nướng, truyền lại sạch sành sanh bí quyết tích lũy trong bụng..