Kiều Trà Trà ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, vài giây đồng hồ sau mới nháy mắt mấy cái, mau chóng đuổi theo.
"Đợi đã, anh nói nhà vệ sinh ở đầu thôn?" Kiều Trà Trà không thể tin chỉ vào ngoài cửa, hỏi, "Cho nên chúng ta đi vệ sinh là đi lên đầu thôn?"Ninh Du nhịn cười, lấy hộp diêm ra, rút diêm quẹt một cái, ánh lửa bốc lên, gật đầu nói: "Đúng.
À, anh bổ sung lại một chút, trong thôn chỉ có ba cái nhà vệ sinh, chia ra là ở đầu thôn, cuối thôn và thôn bắc, cho nên không chỉ chúng ta muốn đi nhà xí ở đầu thôn đâu, trong thôn gần một phần ba số người đều muốn đi.
"Kiều Trà Trà trợn mắt hốc mồm.
Ninh Du càng thêm vui vẻ thoải mái.
Anh tới chỗ này vài ngày như vậy, cái gì cũng đã thích ứng, chính là không thích ứng được với nhà vệ sinh ở nơi này.
Nhà vệ sinh là thổ xí tiêu chuẩn nông thôn, trong thôn không có nhà nào có nhà vệ sinh riêng cả, bao gồm nhà đại đội trưởng.
Vì sao?Kỳ thật lúc trước có một số nhà người vẫn có nhà vệ sinh riêng, nhưng trong quá trình luyện thép lớn, chúng bị dở ra để làm lò hơi.
Về sau luyện thép không có làm nữa, cơm tập thể vẫn còn tiếp tục, trong thôn có người nói ăn phải ăn cùng nhau, kéo cũng phải đại tiện cùng một chỗ, thế là liền xây ra ba tòa nhà vệ sinh.
Nhưng nguyên nhân cốt lõi, đoán chừng vẫn là bởi vì cần tập trung phân bón nông gia để tưới tiêu đất đai.
Cách làm này mặc dù khiến người ta rất chịu không được, nhưng đúng là khiến cho phân bón nông gia phát huy hết công dụng của nó, từ đó sản xuất ra càng nhiều lương thực hơn.
Kiều Trà Trà nghe thấy mà sụp đổ bụm mặt: "Vậy buổi tối thì sao!"Ninh Du đứng dậy, xoa xoa đầu cô: "Ban đêm ấy à, trong nhà có thùng gỗ, có thể ở trong nhà giải quyết thì ở trong nhà giải quyết, không được anh dẫn em đi đầu thôn.
""Ngao —— "Kiều Trà Trà ngửa đầu hô to, cô muốn chết.
Khóe miệng Ninh Du liền không nằm ngang được, an ủi nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, nhà vệ sinh là việc nhỏ, lúc này ăn cơm mới là chuyện lớn.
"Nửa giờ sau, cơm đã được nấu chín, lúc này đang nấu ở trong nồi gốm đen.
Nơi này đương nhiên là không có gạo trắng, nhưng Kiều Trà Trà có không gian nhỏ, cô tới rồi còn có thể để Ninh Du gặm khoai lang sao?Bên trong nồi đất không chỉ có cơm, còn có lạp xưởng làm từ cuối năm ngoái.
Cộng thêm nấm sáng sớm Ninh Du đi trên núi hái, cộng thêm mấy cọng rau xanh, đánh hai cái trứng gà nhiều đến mức không thể nhiều thêm nữa ở bên không gian, cuối cùng rưới ở bên trên hấp một hồi, mùi thơm thơm đến mức làm cho người ta chảy nước miếng!Ninh Du còn đang nấu súp trứng với nấm, trong miệng Kiều Trà Trà hừ hừ ngồi ở trên băng ghế bên cạnh lò.
Thực sự nhịn không được, liền cầm miếng khăn lau mở nắp nồi đất ra, nóng đến mức cô nhanh chóng để cái nắm ở một bên, ném khăn lau đi, đem ngón tay chụp lấy vành tai hạ nhiệt độ.
Kế tiếp, lại dùng thìa trộn đều cơm, mùi thơm lập tức càng thêm nồng đậm, khiến cho Hoành Hoành bị Ninh Du phái đi canh cửa xem có người đến hay không cũng phải vội vàng chạy vào.
"Mẹ, thơm quá thơm quá!"Đứa nhỏ thèm thuồng nuốt nước miếng.
Kiều Trà Trà bưng nồi đất đứng dậy, để ở trên bàn, xoa bóp mặt cậu bé nói: "Nói chuyện đừng cứ nói một nửa, là cơm thơm quá.
"Ngoài phòng, bóng cây trùng điệp, gió nhẹ thổi qua, người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ cùng nhau ăn bữa cơm trưa.
Buổi chiều, Kiều Trà Trà đứng ở trong phòng, mở cửa sổ và cửa lớn ra, chuẩn bị dọn dẹp gian phòng một chút.
Cô là một người gặp sao yên vậy, thường xuyên sẽ bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng đến cuộc sống.
Ví dụ như cuộc đời lúc ở bên trong quyển sách, cô lựa chọn thi nghiên cứu thi công, nhưng bởi vì con người cô không có nghị lực gì mà thất bại.
Lại nói hoàn cảnh xã hội của cuộc đời này chính là như vậy, cô biết sức mình tới đâu, cũng không đi làm sự nghiệp vĩ đại gì.
Quá mức gặp sao yên vậy lại thành quá biết an phận, không cầu tiến, nhưng hôm nay loại tính cách này ngược lại khiến Kiều Trà Trà nhìn thoáng hơn.
Vẫn là câu nói kia, đến cũng đến rồi, cô còn có thể trở về hay sao? Nhà vệ sinh không có thì không có, người sống còn có thể bị nghẹn nước tiểu chết ư?Cho nên ở trong điều kiện có hạn, sắp xếp hoàn cảnh cuộc sống của mình tốt nhất, mới là việc cô phải làm ngay bây giờ!.