Thủ đô của niên đại này còn không xa hoa truỵ lạc bằng thủ đô ở đời sau, trên đường nhiều xe đạp, cửa hàng dọc đường đều là kiểu đơn giản nhất, cửa hàng vật phẩm phong phú có thì có, nhưng Kiều Trà Trà chưa đi vào một lần nào.Ừm, nói đến bạn có thể không tin, cô xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.Có tiền, lại không phiếu.
Bây giờ là thời đại phiếu chứng, theo một ý nghĩa nào đó mà nói phiếu quan trọng hơn tiền, nếu như cô nhớ không lầm, phiếu chứng này lại phải đợi hơn mười năm nữa mới có thể hủy bỏ được.Kiều Trà Trà chậm ung dung đi dạo, giờ phút này ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu loang lổ trên mặt đất, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Dọc theo chân tường dưới bóng cây, nắm tay con trai đi về nhà, lúc đi ngang qua công ty lương thực mua mấy cân lương thực, lúc đi ngang qua cung tiêu xã mua chút dầu muối tương dấm bên trên bếp lò.Lại mua mấy que thèo lèo cho con trai lớn ăn, thấy cậu bé bỏ trong miệng mút mút, đường trắng ngọt ngào thơm giòn, ngon đến mức khóe miệng thằng bé nhếch lên thật cao.Thật tốt, Kiều Trà Trà híp mắt nghĩ thầm.Cuộc sống này thật tốt ư!Không có điện thoại? Không có wifi?Không sao cả, không có chút áp lực công việc, áp lực cuộc sống thật dễ chịu, đời trước bởi vì người nhà lần lượt qua đời, việc học công việc liên tiếp thất bại mà sinh ra tổn thương tinh thần giờ đây đã hoàn toàn được chữa trị, Kiều Trà Trà yêu quý tất cả mọi thứ ở hiện tại, yêu quý tất cả ngay sau đó.Khẽ hát, lại quẹo qua một ngã rẽ, mẹ con hai người nhẹ nhàng tiến vào trong con hẻm.Hôm nay con hẻm hình như quá yên tĩnh, Kiều Trà Trà hơi có chút nghi hoặc, bình thường lúc này luôn có một nhóm bà cụ ngồi ở dưới gốc cây, vừa nói chuyện phiếm vừa dán hộp diêm.Niên đại này không tồn tại người vô công rỗi nghề, ngoại trừ đứa nhỏ ba tuổi trở xuống cùng người già ngồi ở trên giường.Đứa nhỏ lớn đến ba tuổi là có thể chơi với em, hoặc là đi nhà trẻ, học tập tri thức rồi.Lại lớn lên mấy tuổi, liền phải đi học, còn phải giúp đỡ trong nhà làm chút việc nhà đủ khả năng.
Nguyên chủ năm đó khi lên sáu tuổi đã phải đi theo anh chị cùng đi ngoài thành nhặt củi lửa, trở về trên đường giày hỏng, không chỉ suýt làm đầu ngón chân đông lạnh, về đến nhà còn bị mẹ già đánh một trận.Mấy anh chị cũng bị đánh, vì sao? Một đôi giày quý giá bao nhiêu, vá bao nhiêu bông vải chứ, bù đắp được bao nhiêu củi đây!Về sau bảy tám tuổi đi học, điều kiện tốt, cha mẹ yêu thương con cái sẽ để cho đứa nhỏ học lên tới cấp hai hoặc cấp ba.
Càng nhiều người, học xong tiểu học là được rồi, từ khi hơn mười tuổi đã bắt đầu làm việc, mãi đến khi sáu bảy mươi tuổi, đi đứng lưu loát thân thể khỏe mạnh, thoải mái hơn một chút, chính là dán hộp giấy.Dán hộp giấy, nhanh tay dán một ngày kiếm một hào, chậm tay một ngày kiếm nửa hào.
Một tháng cần dán không biết mệt mỏi, cao lắm cũng chỉ kiếm được ba đồng.Bây giờ tam đồng có thể làm gì?Có thể mua ba cân rưỡi dầu hoả, mua bảy cân rưỡi muối ăn, còn có thể mua hơn ba mươi quả trứng gà.Nhìn quả thật không tệ, nhưng rất nhiều thứ phải có phiếu mới có thể mua nha.Ai, Kiều Trà Trà cảm khái một chút lập tức bị sự thiếu thốn vật chất cùng giá hàng mà dấy lên mối thương cảm, lập tức lại suy nghĩ lung tung, nghĩ đến nhà mình có phải nên mua trứng gà hay không...Người nhà cô ít, nhưng tiêu xài lại không ít chút nào.Trên bàn ngày ngày nhìn thấy đồ ăn mặn, ôi, bởi vì điều kiện hạn chế, trứng gà và mỡ heo hoặc là xác mỡ xào rau xanh cũng coi như ăn mặn.
Còn có mỗi ngày phải đặt trước sữa bò cho con trai lớn của cô, đều là sữa bò tươi không trộn nước.
Kiều Trà Trà từ trước đến nay không bạc đãi bản thân mình, ở niên đại không có gì có thể bổ sung dinh dưỡng, cô cũng mua cho mình và Ninh Du, dù sao sức khỏe quan trọng nhất mà.Chỉ là sữa bò, mỗi tháng đã phải tốn hơn hai mươi đồng.Cái này phải nói rõ một chút, Kiều Trà Trà năm ngoái mới chuyển chính thức, bây giờ tiền lương là ba mươi lăm đồng.Ai, trong túi cô có túng thiếu hay không đây?.