Ánh nắng chiều như màu máu nhuộm đỏ bầu trời.
Dưới bức tường thành là trống trận đùng đùng.
Điều này khiến Đường Vãn nhớ tới biến cố mười ba năm trước.
Năm đó cũng giống như bây giờ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời như được rưới máu.
Tiếng trống trận cũng vang rung trời bên dưới thành, điểm khác biệt là vào thời điểm đó, nước Tấn gần như đã bị tiêu diệt, phụ hoàng tốt của cô không muốn gánh tội danh mạt đế mất nước nên đã vội vàng nhường ngôi cho đứa con trai ba tuổi của mình là… Đệ đệ ruột của cô, mang theo sủng phu của ông ta, và cả đứa con yêu quý của ông ta, bỏ thành chạy trốn.
Khi đó thiên tai hoành hành, dân chúng không nhà cửa, dưới sự xâm lăng của ngoại tộc, một vị hoàng đế ba tuổi làm sao có thể nắm giữ được nửa giang sơn đổ nát này?
Đương nhiên gánh nặng đổ lên vai tỷ tỷ ruột của hoàng đế nhỏ tuổi, cũng chính là Đường Vãn.
Ngày đó, cô cũng giống như bây giờ, đứng trên đầu tường thành, nhìn kỵ binh ngoại quốc phía dưới, nghe tiếng kêu sợ hãi của vị hoàng đế trẻ tuổi, cô kiên quyết khoác lên chiến bào, chĩa kiếm trong tay lên bầu trời mà thề.
Nếu không muốn làm nô lệ vong quốc thì chỉ có thể chiến đấu.
Ai cũng nói Đường Vãn là một công chúa chốn thâm cung, một công chúa chưa từng rời khỏi cửa cung, chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Các đại thần đằng sau cô đều nghĩ như vậy, dù là quan văn hay võ tướng.
Giờ đây, những người duy nhất còn sót lại trong hoàng thành, ngoại trừ văn thần võ tướng trung quân ái quốc thì chỉ còn những quan chức nhỏ không có đường trốn thoát.
Rất nhiều người tuyệt vọng, đều cảm thấy thời khắc kỵ binh ngoại tộc tiến vào hoàng thành, bọn họ sẽ phải chết hết.
Không phải bọn họ không nghĩ tới việc trốn thoát hay đầu hàng, nhưng bây giờ kẻ địch đang rình rập bên ngoài, bọn họ đã mất đi cơ hội chạy trốn, làm sao có thể trốn thoát?
Đầu hàng cũng không thể, trước không bàn đến việc thứ họ tiếp nhận chính là nhóm trung quân ái quốc kia, dù cho có thực sự đầu hàng thì ngoại tộc người ta cũng chưa chắc thực sự có thể thả họ đi.
Nếu đã nhất định phải chết, hà tất phải mang tội bán nước, muốn chết cũng phải chết trong quang vinh, lưu danh sử sách.
Sống lưng Đường Vãn thẳng tắp, cô không quan tâm đám văn thần võ tướng phía sau nghĩ gì, tuy bảo kiếm của cô chưa được mài sắc nhưng vẫn rất sắc bén.
Mọi người đều cho rằng cô nên giống như các công chúa đời trước, nên trốn sâu trong cung, chờ khi đến tuổi trưởng thành sẽ được hoàng đế chỉ định gả đi hoà thân.
Đường Vãn không chịu nhượng bộ, cô không muốn trở thành công cụ hoà thân, cô thích cưỡi chiến mã, chĩa kiếm vào Hung Nô, dùng những hành động thực tế để khiến ngoại địch phải nhượng bộ.
Từ khi ba tuổi, cô đã biết vận mệnh của mình, các nhóm cô cô, thậm chí cả hai hoàng tỷ trước cô đều bị đưa đi hoà thân bên ngoài, cuối cùng chết không bao giờ trở về quê hương.
Không chịu nhượng bộ, tất nhiên sẽ tìm cách thoát khỏi số phận như một công cụ này, cô bí mật bái sư từ nhỏ.
Các tỷ tỷ của cô đều ở trong thâm sung đọc sách nữ công, còn cô thì ngày ngày khổ luyện đến nỗi các ngón tay đều chai sạn.
Cô cũng đọc sách, nhưng sách cô đọc không phải là Tứ thư dành cho nữ nhân mà là binh thư luyện binh và lương thư trị quốc.
Cô luyện binh, đào tạo ra tinh binh lương tướng.
Dù không tòng quân, nhưng cô đã thành lập một đội quân thuộc về riêng mình.
Cô biết quá rõ về cha mình, ông ta tuyệt đối không thể để cô thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta chứ đừng nói đến việc đồng ý để cô nắm giữ ấn soái.
Cô đã dàn xếp xong rồi, nếu cha cô không đồng ý thì sẽ phải làm sao.
Cô sẽ dùng hành động thực tế của mình để nói với người khác rằng, nữ nhân ngoại trừ hoà thân thì vẫn còn con đường khác để đi.