Sau hai năm tự mình chấp chính, cậu ta đã sớm loại bỏ người của cô khỏi triều đình, đổi thành thân tín của mình.
Binh quyền cũng như vậy.
Đường Vãn hiểu ra.
Nhưng quá trễ rồi.
Lúc này trong tay cô, ngoại từ tư binh do đích thân cô bồi dưỡng thì không còn binh nào có thể dùng được.
Mà giờ đây, tư binh của cô không ở trong thành, chỉ để lại một vài người tâm phúc.
Vị hoàng đế trẻ tuổi đã đề phòng cô từ lâu.
“Đệ cho rằng có thể ép buộc được ta sao?” Ánh mắt Đường Vãn dán chặt vào cậu ta.
Vị hoàng đế trẻ tuổi chậm rãi đến gần, gằn từng chữ một: "Hoàng tỷ, tại sao tỷ không thể bảo vệ ta một lần nữa giống như mười ba năm trước?"
Đường Vãn nhìn cậu ta nhưng không nói gì, chỉ là trong vẻ mặt và ánh mắt kia đều tràn đầy giễu cợt.
Cậu ta còn có mặt mũi nhắc lại mười ba năm trước!
Cô hơi nheo mắt lại, trong con ngươi là vẻ mặt đầy lửa giận của vị hoàng đế trẻ tuổi, cô mỉm cười: "Huệ Nhi, đệ thật đúng là đệ đệ tốt của ta.
"
Thoát khỏi sợi dây trói buộc cô.
Nơi ánh sáng lạnh lóe lên, con dao găm trong tay cô đã đâm về phía trái tim cậu ta.
Thiếu niên hoàng đế sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau, hô lên: "Hộ giá! Hộ giá!"
Cậu ta không ngờ hoàng tỷ lại muốn giết mình.
Hộ vệ chạy về phía cậu ta.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.
Đường Văn là ai?
Đó là người có thể sống sót từ trong vạn quân.
Du cho cô không còn binh quyền, tư binh của mình cũng không ở trong thành, chỉ có ít ỏi vài người tâm phúc, cô vẫn có thể ám sát hoàng đế trước mặt những hộ vệ đó.
Cũng là do thiếu niên hoàng đế bất cẩn, cậu ta không bao giờ ngờ rằng tam tỷ sẽ giết mình vào lúc này.
Tuy kiêng kỵ hoàng tỷ nhưng vẫn không tin tam tỷ sẽ giết mình.
Cậu ta là người cô nuôi nấng từ khi còn nhỏ, đưa cậu ta ngồi lên ngai vàng.
Cũng chính cô là người đã ngồi sau tấm rèm nghe báo cáo và quyết định sự việc, giúp đưa ra những chính sách tốt hết lần này đến lần khác, đưa nước Tần trở về quỹ đạo từ bờ vực sụp đổ, để bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, để thiên hạ chỉ nhận trưởng công chúa mà không nghe lời hoàng đế là cậu ta nói.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến vị hoàng đế trẻ muốn loại bỏ Đường Vãn.
Những gì cậu ta làm được khi làm hoàng đế không tốt bằng khi trưởng công chúa còn nắm quyền.
Uy thế không mạnh bằng trưởng công chúa.
Dù kiêng kỵ đến đâu, cậu ta vẫn cảm thấy chỉ có mình mình mới có thể giết được hoàng tỷ, hoàng tỷ tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay với mình.
Lúc này, cậu ta mới nhận ra, nếu hoàng tỷ của mình trở nên tàn nhẫn, cô có thể giết chết cả người đệ đệ mà cô đã nuôi nấng từ khi còn nhỏ.
Khoé môi Đường Vãn cong lên một nụ cười: “Huệ Nhi, đệ hẳn nên biết, tam tỷ ghét nhất là bị người khác cưỡng ép.
”
"Số phận của ta là do ta quyết định.
"
Dù có là đệ đệ mà tự mình nuôi lớn thì đã sao?
Con dao đã ở trên cổ, nhưng cô vẫn có thể đặt nó lên cổ mình, còn khen một câu: "Giết đẹp không?"
Cô ghé sát vào tai cậu ta: “Ta có thể đưa đệ lên ngai vàng, bảo vệ đệ mười ba năm, thì cũng có thể khiến đệ không thể làm hoàng đế nữa.
”
Thiếu niên hoàng đế thấy đau ở cổ.
Tầm nhìn của cậu ta mờ đi, cậu ta nhìn thấy hoàng tỷ của mình váy đỏ tung bay, nhảy xuống từ đầu thành.
Giọng nói của cô truyền đến trong gió: "Ta, Đường Vãn, thề rằng kiếp sau sẽ không làm con gái hoàng gia, thề không làm nô lệ vong quốc!"
"Cho dù Đường Vãn ta có chết, cũng phải chết oanh liệt!"
Váy đỏ tung bay, cô đã nhảy khỏi tường thành, nhảy vào vạn quân.
Thanh bảo kiếm trước đó đã cứu nước Tấn và đưa vị hoàng đế trẻ tuổi lên ngôi, khi nó vung lên, một cột máu bắn ra.
Một kiếm, một mạng người.
Vị hoàng đế trẻ tuổi che cổ, trong mắt tràn ngập hình dáng anh hùng và xinh đẹp của tam tỷ.