Mẹ Tần hùa theo khuyên can, trên mặt tràn đầy quan tâm lo lắng, bà ta sợ ông cụ giận quá rồi xảy ra chuyện không may.
Đây chính là “Định hải thần châm” của nhà họ Tần đó!
Chỉ cần ông cụ còn ở đây, không ai có thể lung lay địa vị của họ.
Nhưng nếu ông cụ ra đi, tiền đồ của gia đình họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí sự nghiệp của chồng bà ta có thể sẽ dừng lại trước mắt.
Thấy cơn giận của ông cụ đã nguôi ngoai, mẹ Tần nói:
“Cha ơi, cha xem việc này đều đã xảy ra rồi.
Chúng ta nuôi Phương Nhi mười mấy năm như vậy, hơn nữa con bé và thằng nhóc nhà họ Tô còn đang hẹn hò với nhau, lỡ đâu chuyện này đồn ra ngoài thì bọn nhỏ làm sao bây giờ ạ.”
Ông cụ Tần im lặng.
Đúng vậy, chuyện của Phương Nhi và thằng nhóc nhà họ Tô liên quan đến kết minh chính thức giữa hai gia tộc.
Nếu bọn họ không thể xử lý tốt, chỉ sợ kết minh phải hủy rồi.
***
Sau khi bà cụ Hứa chạy ra khỏi sân cũng không dám về nhà, chỉ loanh quanh đầu ngõ canh giữ, đợi hồi lâu cũng đợi được cha Hứa về.
Hai mẹ con tiến đến một góc đường thì thầm, vẻ mặt có vẻ khó coi, cha Hứa cảm thấy chuyện này quả thật khó giải quyết.
Chuyện tráo con tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không mưu tính nhiều năm của bọn họ chẳng phải đổ sông đổ biển à? Hơn nữa nếu vỡ lở, mặt mũi nhà họ Hứa bọn họ còn giữ được ư?
Rồi nhỡ đâu nhà họ Tần trả thù thì sao? Bọn họ có chịu nổi không?
Không được, tất cả những nguy cơ này cộng lại, thật sự không thể để nó xảy ra được!
“Mẹ, mẹ mua thuốc chưa?”
“Mua rồi, mẹ mua kha khá, đánh ngất một con voi cũng không thành vấn đề.”
Bà cụ Hứa vỗ vỗ túi của mình, ý bảo thuốc ở bên trong, lúc này cha Hứa mới thở phào nhẹ nhõm.
Có thuốc rồi, sau đó chuốc mê người bất tỉnh, đến lúc đó thu thập con nhỏ kia như thế nào chẳng phải do nhà họ Hứa bọn họ quyết định sao?
Chỉ cần lấp liếm chặt chẽ cẩn thận, ai cũng đừng hòng vạch trần chân tướng.
“Năm đó mẹ bảo mày dìm chết nó cho rồi đi mày không chịu, bây giờ thì hay rồi, nuôi cái đồ vô ơn đó mười mấy năm để nó cắn ngược lại nhà chúng ta.”
Bà cụ Hứa oán giận nói, trong lòng hối hận không thôi, nếu lúc trước xử lý nó sớm thì làm gì có chuyện phiền phức hôm nay.
“Con cũng không ngờ sự việc sẽ bại lộ.”
Cha Hứa trầm tư, cố gắng nhớ xem khi nào thì bị lộ, rõ ràng nhà bọn họ vẫn rất luôn cẩn thận bảo vệ bí mật này mà.
Bà cụ Hứa nhìn vẻ mặt đăm chiêu của con trai, có chút tiếc nuối nói:
“Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả, chuyện sớm muộn gì cũng phanh phui thôi.
Có điều nếu xảy ra sớm hơn mấy năm thì đỡ biết mấy, khi đó con khốn kia vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, muốn nắn muốn bóp thế nào, hay thậm chí đánh chết cũng được.
Haizz đáng tiếc.”
Bà cụ Hứa nghĩ đến con nhỏ kia đã từng là đứa ngoan ngoãn nghe lời thì không khỏi thở dài.
Đáng tiếc, sau này sợ là không hưởng thụ được sự hầu hạ của nó rồi.
Nếu để tao biết là ai dám để lộ tin tức, để xem bà đây có xé nát miệng kẻ đó hay không.
Hừ, dám phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Hứa à, thù này kết chắc rồi!
Không lâu sau mẹ Hứa cũng tan sở trở về, sau khi ba người gặp nhau lại thương lượng một hồi nữa, lúc này mới nện bước trở vào nhà.