Cha Hứa nhìn bà cụ Hứa bằng ánh mắt tán thưởng, khiến bà cụ Hứa ưỡn ngực.
Kết quả là bà cụ Hứa đau đớn vội rụt ngực lại, mẹ nó, đau quá đi.
“Ông xã, tôi, tôi chuẩn bị thuốc độc rồi này.” Một bình xịt nhỏ xuất hiện trong tay mẹ Hứa: "Tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mua được cái này đấy.
Hiệu quả rất tốt, chỉ cần xịt lên mặt là được, đối phương lập tức dính chưởng ngay.
Hơn nữa sau khi trúng thuốc người đó sẽ trở nên điên cuồng ngu ngốc."
Đây cũng là chiêu cuối cùng mà cha Hứa và mẹ Hứa bàn bạc, họ cảm thấy kẻ ngốc dễ xử lý nhất.
Chỉ là lúc đó bọn họ đều bỏ qua một việc, đó là: Bọn họ có cơ hội phun ra không?
Sở dĩ không dùng chiêu này ngay từ đầu là vì chỉ sau khi ba người cha Hứa bị đánh, bọn họ mới nhận ra không có cơ hội chụp thuốc, nên mới đổi sang bỏ thuốc mê.
Ai ngờ uống thuốc cũng vô ích, Hứa Lâm là một kẻ quái thai mà, uống hết bát canh gà tẩm thuốc vẫn không sao cả.
Ngược lại là bọn họ bị ăn một trận đòn thiếu điều muốn “sụm nụ” luôn.
Bà cụ Hứa nghe nói có thể khiến người ta điên cuồng, hai mắt lập tức sáng rỡ, bà ta thích loại thuốc này, nếu có thể khiến con chó cái này trở thành kẻ ngốc… Khà khà!
Bà cụ Hứa cười nhe răng hàm, háo hức nói: “Vậy thì con phun thuốc đi."
Một câu sáu chữ khiến khuôn mặt mẹ Hứa cứng đờ không dám tin nổi, bảo tôi xịt thuốc à?
Mẹ Hứa chỉ vào mặt bản thân vẻ mặt không tin, khi bà cụ Hứa nặng nề gật đầu, mẹ Hứa liền hóa đá.
Ba người tranh cãi xem ai sẽ là người xịt thuốc tận ba giờ đồng hồ..
Cuối cùng, mẹ Hứa đấu không lại hai mẹ con người ta nên chỉ có thể thất vọng nhận nhiệm vụ.
Nhưng mẹ Hứa cũng không làm không công, nếu để mình xịt thuốc vậy thì cho mụ già chết tiệt kia rải thuốc mê đi.
Mụ già chết tiệt này là một kẻ độc ác, phần thuốc mụ ta mua lớn đến nỗi bỏ sau lần thuốc rồi mà vẫn còn một nửa đấy.
Nếu mụ già chết tiệt có thể lợi dụng lúc con quỷ cái kia không để ý mà vung thuốc vào mặt nó, ha ha, mẹ Hứa cảm thấy độ an toàn của nhiệm vụ xịt thuốc bản thân tăng cao rất nhiều.
Về phần cha Hứa thì cha Hứa chính là người cầm gậy bảo vệ pháp luật và cũng là tuyến đường an toàn cuối cùng của họ.
Nếu cả hai người đều thất bại, đành dựa vào cây gậy của cha Hứa vậy.
Ba người bàn bạc kế hoạch xong thì trời cũng đã sáng, bọn họ sợ ngủ quên sẽ bỏ lỡ cơ hội tấn công nên đã mai phục trước cửa phòng Hứa Lâm.
Mẹ Hứa cầm bình xịt canh bên trái cửa, bà cụ Hứa cầm thuốc mê canh bên phải cửa, cha Hứa cầm gậy canh sau lưng mẹ già mình.
Mẹ Hứa đứng cô đơn một mình trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, mụ già chết tiệt, già cái đầu rồi mà vẫn không rời bỏ đàn ông, phi, đồ vô liêm sỉ.
Lúc ba người họ đứng ở cửa chia vị trí thì Hứa Lâm đã tỉnh rồi, nghe ra là họ sắp phục kích mình làm Hứa Lâm suýt bật cười.
Được thôi, ba người này quả nhiên còn chưa từ bỏ ý định, mới sáng sớm đã mai phục ngoài cửa phòng tôi rồi.
Vậy thì tôi để mấy người “mai phục” cho đã.
Vì thế Hứa Lâm lắc người một cái đi vào không gian, nếu dậy sớm phải đánh nhau như này, tốt nhất cô nên ăn một bữa no trước đã.