Hứa Lâm tò mò lắng nghe một lúc rồi hiểu ra sự thật.
Hóa ra hôm nay Cung Tiêu Xã bán vải lỗi không cần phiếu, quả thật là niềm vui với những người không có nhiều phiếu vải đây mà.
Nhưng đối với Hứa Lâm không thiếu tiền mà nói, đây không phải là vấn đề, hơn nữa cô cũng lười đi tranh cùng với mấy người già kia.
Cô lập tức đổi hướng và chen lấn về phía quầy thức ăn.
Nghĩ đến những món đồ mình có thể cần khi về nông thôn, Hứa Lâm lấy ra một xấp phiếu và tiền rồi gọi người bán hàng.
"Phục vụ nhân dân, xin chào đồng chí,"
Người bán hàng liếc nhìn Hứa Lâm, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói vô cảm nói: "Phục vụ nhân dân, đồng chí muốn mua gì?"
"Tôi muốn năm cân đường đỏ, năm cân thỏ trắng, mười cân ngũ cốc hoa quả, năm cân bánh bông lan, năm cân bánh đậu xanh! "
Nhân viên bán hàng ban đầu không để ý đến cô, nhưng sau đó vẻ mặt cô ta càng lúc càng hưng phấn, không khỏi nhìn Hứa Lâm thêm vài lần.
Ôi má ơi, đứa phá của này là con nhà ai mà mua nhiều đồ ăn thế?
Nếu không phải cô ta nhìn thấy Hứa Lâm cầm một xấp tiền trên tay, cô ta còn tưởng rằng cô bé này tới trêu chọc mình nữa ấy chứ.
Hứa Lâm không chỉ mua một đống đồ ăn mà còn mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày như chậu sứ, bình trà, ấm đun nước, bình giữ nhiệt và nồi sắt lớn.
Hứa Lâm không thiếu tiền trước khi vào Cung Tiêu Xã thì tay không, sau khi rời khỏi thì chính là mỗi tay một bao tải đồ lớn.
Nhóm các cô chú nhìn thấy vừa ghen tị đến đỏ hết cả mắt, huhuhu bọn họ cũng muốn mua, bọn họ cũng muốn mua hàng một cách bừa bãi như vậy!!! (ಥ ̯ ಥ)
Tiếc là họ không có nhiều tiền và phiếu như vậy, vẫn còn chen chúc như con cháu để chộp lấy những sản phẩm lỗi đây nè! (ಥ ̯ ಥ)
Khi Hứa Lâm rời khỏi Cung Tiêu Xã, phía sau cô có tiếng kêu ré lên, cô quay lại và thấy, ồ, hóa ra vải lỗi đã đến.
Nhìn cảnh tượng đông đúc, Hứa Lâm vội vàng rời đi với hai chiếc túi lớn trên tay.
Má ơi, đáng sợ vãi lò, mau chuồn thôi.
Cô tìm một nơi vắng vẻ, đặt hai chiếc bao tải vào kho chứa không gian, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Thấy trời vẫn còn một lúc nữa mới tối, sau khi suy nghĩ một lúc cô quyết định đến chợ đen dạo một vòng.
Lần trước đi chợ đen chỉ có 10 tệ, Hứa Lâm chỉ mua mấy quả trứng và một ít hạt giống rau.
Lần này thì khác, Hứa Lâm vốn không thiếu tiền bước vào chợ đen nên rất tự tin.
Bởi vì đang là giờ làm việc nên chợ đen không có nhiều người, mọi người đều cố tình hạ giọng khi giao dịch, khiến không gian có vẻ rất yên tĩnh.
Hoàn toàn trái ngược với Cung Tiêu Xã nhộn nhịp.
Điều đầu tiên Hứa Lâm nhìn thấy là một quầy bán quần áo, họ bán quần áo may sẵn và kiểu dáng rất đẹp.
Vừa nhìn đã biết rằng đó không phải là hàng của một cửa hàng bách hóa vì kiểu dáng ở các cửa hàng bách hóa không hợp thời trang cho lắm.
Chắc họ lấy nó từ thành phố Hải.
Hứa Lâm đi mấy bước đến quầy hàng, cầm một chiếc lên xem xét kỹ lưỡng, sờ vào vải rất thoải mái, lại có một lớp chần bông, rất thích hợp cho tháng Hai và tháng Tám.
Nghĩ đến bộ quần áo bông gòn cứng đơ và không ấm áp mình đang mặc, Hứa Lâm nhanh chóng chọn ra năm bộ quần áo.
Cô muốn mỗi thay quần áo mỗi ngày, thấy còn có áo khoác và quần mỏng, Hứa Lâm chọn thêm vài bộ.