Ông chủ quầy hàng mở to mắt khi nhìn thấy cách chọn quần áo táo bạo của Hứa Lâm, không, cô bé này là người giàu có sao?
Làm sao có thể mua một lúc mấy bộ quần áo, đây là gia đình gì thế này?
Không sợ mua về rồi bị người nhà đánh chết hở?
Chủ quầy hàng không muốn cô bé trở về “bị người nhà” đánh, bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô bé, quần áo này đắt tiền, chỉ cần mua một hai bộ thôi là được rồi.”
"Không, tôi thích tất cả những kiểu dáng này, đặc biệt là chiếc áo khoác này, vừa nhìn đã biết nó đến từ thành phố Hải rồi.
Tôi không muốn bỏ lỡ nó."
Lời nói của Hứa Lâm khiến người chủ quầy hàng giơ ngón tay cái lên nói: "Cô bé thật biết hàng.
Đúng vậy, những hàng này đều là từ thành phố Hải.
Chẳng qua chúng không phải được sản xuất ở thành phố Hải mà là Hồng Kông, cô xem nè, nhãn mác đã bị cắt bỏ, bên trên đều là tiếng Anh.
Tôi cũng không dám để thứ đó xuất hiện trên quần áo.”
Sau khi người chủ quầy hàng giới thiệu tình hình quần áo, anh ta nháy mắt với Hứa Lâm với vẻ “Cô hiểu mà đúng không”.
Hứa Lâm đương nhiên hiểu, kiếp trước cô không chỉ trải qua thời đại đặc biệt này mà còn xuyên qua thời đại tương tự để làm nhiệm vụ.
Cô biết hàng hóa từ nước ngoài phổ biến như thế nào vào thời điểm này nhưng cũng phải chịu sự kiểm tra nghiêm ngặt.
Nếu trên quần áo của người ta có chữ nước ngoài thì khó mà nói được, bị nhìn chằm chằm chắc chắn sẽ phải “được mời đi uống trà”.
Tất nhiên, Hứa Lâm không sợ đối phương dùng quần áo cũ của người khác đánh lừa cô, cô nhìn thoáng qua là có thể biết quần áo đó là mới hay cũ.
Đừng hỏi vì sao cô biết, bởi vì đó là bản lĩnh của cao thủ huyền học.
Đừng nói là một bộ quần áo, cho dù là một người đứng trước mặt Hứa Lâm, cô chỉ mất chút thời gian đã nhìn rõ được đối phương.
Chỉ là bình thường Hứa Lâm không sử dụng kỹ năng này, nhìn lén người khác cũng sẽ tổn hại đến âm đức của cô.
Trừ khi nào đối phương đồng ý cho cô kiểm tra, mới có thể tránh được sự tổn thất này.
Thấy Hứa Lâm nhất quyết muốn mua, chủ sạp cũng không tiếp tục thuyết phục nữa, không có lý do gì lại từ chối việc kinh doanh đến trước cửa nhà mình.
Anh ta có thể nhắc nhở cô một câu thì đã không hổ thẹn với lương tâm rồi.
"Cô bé à, cô đã thấy chất lượng của những bộ quần áo này rồi đấy, tôi sẽ không báo giá quá đáng đâu.
Áo khoác cotton này 45, cái này 47, cái này… Set quần áo này thì thêm 17, tổng cộng là 589 tệ.
Tôi làm tròn số bớt cho cô, tính cô 580 tệ thôi.”
Khi người bày quầy hàng bên cạnh nghe được giao dịch 589, anh ta nhìn Hứa Lâm với ánh mắt rực cháy kiểu “Con mẹ nó, đại gia nhỏ kìa bây ơi”.
"550." Hứa Lâm trả giá, khiến chủ sạp bên cạnh nhếch mép, cảm thấy cô bé này không giỏi mặc cả lắm.
Nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn anh ta sẽ chém làm đôi.
Chủ quán nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Lâm một hồi, đột nhiên cười nói: "Được, 550."
Hứa Lâm im lặng, cảm thấy cô chém có hơi ít hơn.
Nhưng khi nghĩ đến số “tiền lẻ” trong không gian, cô chợt không quan tâm nữa, cô không thiếu tiền, chỉ cần mua đồ thấy vui là được.
Hứa Lâm và chủ quầy hàng nhanh chóng thỏa thuận và giao dịch xong, sau đó cô cầm túi quần áo rời đi..