Những người khác thì tỏ ra ghen tị và ghen tị, họ cũng nhận thấy rằng nếu không phải vì số tiền mà cô bé có thì rất hấp dẫn.
Những người khác cũng tỏ ra ghen tị đỏ mắt, nếu con nhỏ đó không có tiền thì sao bọn họ chú ý tới chứ, cũng chẳng đuổi theo đến tận bây giờ.
Dí theo mệt xỉu lên xỉu xuống, cuối cùng lại để mất dấu! Tức tiếp tập 2!
"Bỏ đi, chúng ta mau trở về thôi, để anh Hổ đợi lâu không tốt đâu! Cũng không biết đám nhóc đội Liên Hợp kia muốn làm gì nữa, thế mà dám đánh lén cơ đấy!” Gã đàn ông xấu xí không cam lòng mắng vài câu, dẫn theo mấy người kia quay lại.
Anh Hổ? Hứa Lâm nghiêng đầu, xem ra những người này có người chống lưng.
Hứa Lâm sờ mũi, không muốn bị người theo dõi vô ích, không muốn gặp bất lợi nên lập tức rời khỏi chỗ trống, cẩn thận đi theo.
Đám người của gã đàn ông xấu xí kia đi rất nhanh, loanh quanh trong ngõ rồi đi tới một tứ hợp viện, cổng sân trông khá đổ nát.
Cỏ trước cửa cao bằng nửa người, gã đàn ông xấu xí đẩy cánh cửa đổ nát ra.
Vài người đồng loại quay lại nhìn xung quanh để chắc chắn không có người theo dõi rồi mới nhanh chóng bước vào sân.
Trong sân chất đầy rác rưởi, cỏ dại cũng rất nhiều, hình như đã lâu không có người chăm sóc.
Trước sân có một ông lão chừng hơn 50 tuổi đang ngồi ở cửa chính điện, ông lão nhìn rõ là ai tới, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục hút thuốc.
Hứa Lâm không mở cửa đi theo mà nhẹ nhàng trèo lên tường sân nhìn xung quanh.
Cô không nhìn thấy ông lão, nhưng lại nhìn thấy đám người gã đàn ông xấu xí đang gật đầu.
Hứa Lâm thông minh nhìn thoáng qua đã hiểu, tuy sân trước đổ nát song lại có người canh giữ, cho nên những thứ cô nghĩ hẳn là ở sân sau.
Vì vậy cô nhẹ nhàng nhảy ra khỏi bức tường sân và di chuyển về phía sân sau.
Khi những gã đàn ông xấu xí đến sân sau, Hứa Lâm cũng trèo lên bức tường của sân sau.
Nhìn thấy có mấy người tiến vào Đông phòng, Hứa Lâm suy nghĩ một chút, lập tức nhẹ nhàng tiến vào trong sân.
Cô không đến Đông phòng nghe lén mà lặng lẽ kiểm tra tình hình các phòng ở sân sau.
Đầu tiên là Tây phòng nơi cô nhảy xuống, hai Tây phòng này được nối thông với nhau.
Bên trong có nồi, chảo, bình đựng nước, xô, vải cotton và các vật dụng cần thiết hàng ngày khác.
Tiếp theo cô đi vòng qua Tây phòng và đến căn phòng chính.
Qua cửa sổ căn Tây phòng, Hứa Lâm thấy có nhiều thế hệ đường đỏ, thỏ trắng, kẹo trái cây, đồ ăn nhẹ và bánh ngọt, gạo và mì trắng, ngũ cốc và dầu và các loại thực phẩm khác.
Sau khi đi qua Tây phòng, trong chính điện có một bàn Bát Tiên và ghế Bát Tiên, trên bàn còn có ấm, chén và các vật dụng khác.
Xem ra là nơi ăn, uống trà và tiếp đãi khách.
Hứa Lâm nhanh chóng đi tới cửa sổ Đông phòng, vừa thấy cô đã nhảy cẫng lên “Khá lắm”.
Chỉ thấy trên kệ trong Đông phòng là hàng dãy thuốc lá của nhiều nhãn hiệu, nhìn lướt qua thì có khoảng 40, 50 loại.
Bên cạnh thuốc lá là từng chai từng chai rượu vang trắng, kế tiếp là rượu vang đỏ và rượu ngoại, thoạt nhìn trông không hề rẻ tiền.
Trên mặt đất còn có hai chiếc xe đạp mới keng xà beng.
Về phần bên trong tủ có thứ gì, Hứa Lâm không nhìn thấy, cho nên cô cho rằng những món đồ này chắc cũng không kém