Sau khi mắng xong, cậu ta kiêu ngạo nâng bát lên, múc hết số trứng còn lại vào miệng, sau đó nhìn Hứa Lâm không nói nói sao đầy khiêu khích.
Aiss, phi phi phi!!!
Chẳng qua, chậu chàng Hứa Khôn còn chưa đắc ý được ba giây thì đã bị cát sạn trong trứng cộm răng, lập tức phun hết trứng ra ngoài.
Cậu ta ói tới ói lui mấy lần song vẫn cảm thấy chưa nôn được hết sạch sẽ, bèn uống miếng nước để súc miệng, thậm chí còn không thèm chửi rủa.
Hứa Lâm hơi nhướng mày.
Hahaha, muốn ăn trứng à, ăn shjt đi.
Bà đây không cho mấy cưng ăn được thứ quý giá này đấy thì sao, cho mấy cưng tức chết luôn.
Các người không cho tôi ăn thì cũng đừng hòng mà ăn được trứng gà nhá.
Số trứng ói ra trên mặt đất như thể tát thẳng vào khuôn mặt già nua của bà cụ Hứa, co giật đau đớn không thôi.
Bà ta giận dữ đập bàn, hét lên:
“Con quỷ cái, chắc chắn là mày cố ý.
Mày chờ đó, mày chờ đó cho tao.”
Bà cụ muốn cầm bát lên ném vào Hứa Lâm nhưng lại thấy tiếc cháo trong bát, thế là bà ta chỉ có thể chửi rủa:
“Mẹ thằng Khôn đâu, cất cháo của con chó cái này đi rồi lát nữa đánh nó một trận thật đau, sau đó bỏ đói nó vài ngày thử xem nó còn dám làm chuyện xấu xa nữa hay không.”
“Dạ mẹ.” Mẹ Hứa lập tức đồng ý, bưng bát cháo của Hứa Lâm đưa cho Hứa Không, cảm thấy khá vui vẻ.
Khà khà, lại để dành được một bát cháo nữa rồi.
Mặc dù cháo có loãng đến mức nhìn thấy đáy, không hề có một hạt cơm nào thì cho con quỷ cái kia ăn vẫn thấy tiếc quá trời.
Hứa Lâm bị cướp cháo cũng không tức giận, vẫn ngồi ủ rũ ngồi trong góc.
Đây là “bữa tiệc lớn” mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cô phải chứng kiến cả gia đình ăn xong mới được.
Bà cụ Hứa căm hận trừng mắt liếc Hứa Lâm, đồ quỷ cái chướng mắt, đồ nhu nhược, vừa nhìn đã thấy không ưa nổi rồi hà.
Sau đó, bà ta giống như thị uy với cô mà cố tình húp một ngụm cháo đặc lớn, còn cố ý nhai chậm thật kỹ.
Răng rắc!
Á!
Bà cụ Hứa che miệng lại, đôi mắt hình tam giác mở to kinh hãi, cảm nhận được mùi mặn từ miệng xông ra, hơn nữa…
Bà ta ấn lưỡi vào răng cửa: Đệt mợ! Trống! Rỗng! Hoàn toàn trống rỗng.
Răng răng răng cửa của mình, vậy mà gãy rồi!!!!
Vẻ mặt như bị sét đánh của bà cụ Hứa khiến Hứa Lâm hài lòng.
Cô khẽ nhếch khóe miệng, song lại nhanh chóng hạ xuống.
Không uổng công số sỏi mà cô cố tình nhét vào mồm bà cụ Hứa!
Bà cụ Hứa há miệng nhổ cháo ra, trong đó còn lẫn một chiếc răng to màu vàng, trông khá ghê tởm.
Hứa Lâm yên lặng quay đầu sang chỗ khác không nhìn cảnh tượng kia.
“Răng, răng cửa của tôi.” Bà cụ Hứa chỉ vào chiếc răng to màu vàng, đau đớn kêu lên: "Đồ quỷ cái, mày cố ý trộn sỏi vào cháo đúng không? Chắc chắn là mày cố ý.
Con khốn nạn, thứ hàng nát lỗ vốn lòng dạ hiểm độc…”
Bà cụ Hứa tức giận đến mức chỉ tay run rẩy vào Hứa Lâm và chửi bới.
“Tôi không phải, tôi không hề, anh đã sai tôi.” Từ Lâm dùng đôi mắt hoa đào ngây thơ giải thích.
“Cháu không có, không phải cháu, bà nói oan cháu!” Hứa Lâm chớp chớp đôi mắt đào hoa vô tội, giải thích: “Cháu cũng ăn món này mà, sao có thể trộn cát sỏi vào được chứ.”
Hứa Lâm lắc đầu phủ nhận, không thừa nhận dù chỉ một chữ, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Có khi nào lúc chúng ta mua gạo bị lừa rồi không ạ?”
Bà cụ Hứa bị hỏi khó.
Phải ha, hiện giờ lương thực khan hiếm, giá cả vô cùng đắt đỏ, có lẽ đối phương đã trộn đá sỏi vào trong cũng nên.
Có điều bà ta nghĩ đến gạo này là do đích thân mình mua ở chợ đen thì càng tức giận hơn nữa.
Chỉ là, bà ta làm gì chịu gánh trách nhiệm này, lập tức chỉ vào Hứa Lâm tiếp tục mắng chửi.
Mặc kệ là lỗi của ai đi chăng nữa, chỉ cần chửi Hứa Lâm là đúng rồi.
Hứa Lâm chính là bao trút giận, là bảo mẫu nhỏ, là con trâu của nhà họ Hứa!