Sau khi cẩn thận kiểm tra không có gì thiếu sót, Hứa Lâm ra khỏi mật thất, khoanh tay đứng trong sân, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu anh Hổ có thể lấy được nhiều đồ cổ như vậy thì không có lý do gì hắn lại không lấy cá hoa vàng lớn, hay các loại bảo bối đồng vàng đồng bạc
Hứa Lâm không tin chỉ có hai hũ cá đù nhỏ màu vàng.
Biết đâu trong sân này có một căn phòng bí mật dưới lòng đất nữa? Vì vậy, cô quyết định tìm kiếm kỹ hơn.
Hứa Lâm tìm hơn một tiếng đồng hồ, tìm tới lúc trời tối mới thấy được căn phòng bí mật.
Lối vào mật thất nằm ở giếng khô sân sau, mật thất không lớn, chỉ ước chừng mười mét vuông, bên trong chứa mười cái rương to.
Trong đó, một rương chưa đầy đô la Mỹ, chín rương còn lại đều là thỏi vàng thỏi bạc.
Tất cả đều là tiền cứng.
Hứa Lâm không hề ngượng tay mà thu vào không gian, sau đó nhảy ra khỏi sân và bỏ đi.
Còn về việc anh Hổ và những người khác sẽ làm gì vào ngày mai khi họ thức dậy, điều đó không liên quan gì đến Hứa Lâm.
Chuyến đi này thu hoạch được một mớ đồ tốt như vậy, quả là một chuyến đi đáng giá.
Hứa Lâm lấy xe đạp ra và vội vã đi về phía khu nhà xưởng sản xuất máy móc của gia đình.
Khi đến gần sân của gia đình, anh cất xe đạp và bước nhanh vào sân.
Lúc này trời đã tối, khi cô trở về nhà họ Hứa thì năm người nhà họ Hứa đã ăn xong.
Thành thật mà nói, những người trong nhà họ Hứa đều thở phào nhẹ nhõm khi về đến nhà không nhìn thấy Hứa Lâm.
Cảm giác như cơn đau trong cơ thể đều dịu đi hai phần.
Nhưng khi nghe thấy tiếng cửa ngoài sân vang lên, tất cả đều sững người ở đó, tay cũng không cầm nổi đũa, đũa rớt “lạch cạch” trên bàn.
Bà cụ Hứa lo lắng hỏi: "Có phải nó về rồi không? Nó về rồi, làm sao đây?”
Hứa Khôn và Hứa Noãn nhìn nhau xong liền ôm bánh bao bỏ chạy, Hứa Khôn lao về phía Đông phòng, Hứa Noãn xông vào phòng bà cụ Hứa.
Đừng nói gì cả, nếu không thể trêu vào thì 36 kế chạy trốn là thượng sách.
Mẹ Hứa lo lắng kéo tay áo cha Hứa, liên tục dùng ánh mắt hỏi phải làm sao.
Thân là chủ gia đình, cha Hứa có thể làm gì? Ông ta chỉ có thể ép bản thân giữ bình tĩnh, liếc nhìn bà cụ Hứa, thấp giọng nói:
"Bã xã, bà đi tạt máu chó mực đi."
"Gì cơ, tôi, tôi tạt á?" Giọng điệu của mẹ Hứa đầy bất an, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, bà ta bật khóc luôn rồi.
"Đúng vậy, bà làm được mà.
Hãy nhớ rằng, bà chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Nếu thất bại, bà chờ bị nó đánh chết đi."
Cha Hứa đe dọa, sau đó nhìn mẹ già đang run rẩy: “Mẹ, mẹ nhớ rắc gạo nếp để xua đuổi tà ma trên người nó nhé.
Còn bùa trừ tà nữa, nhất định phải dán lên người nó.”
Nhìn thấy bà cụ Hứa kiên định gật đầu, cha Hứa thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt thanh kiếm gỗ đào, dẫn đầu đi về phía cửa phòng chính.
Hứa Lâm đi không nhanh cũng không chậm, cô tai thính mắt tinh nên dĩ nhiên có thể nghe được hết đầy đủ cuộc trò chuyện trong phòng.
Nói thật, cô mong chờ bùa trừ tà từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc ba người cha Hứa quá vô dụng, nên chưa bao giờ có cơ hội sử dụng đến.
Xem ra lần này bọn họ xử lý cô theo kiểu “tà vật” rồi.
Chỉ là không biết thủ đoạn của ai mạnh hơn, hy vọng ba người này sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không kết quả của ba người chính là nước mắt chan cơm đấy.