Thế là Hứa Lâm đã vẽ một lá bùa thu hút ma quỷ trong không trung đánh vào cơ thể bà cụ Hứa.
Sau khi làm xong, Hứa Lâm nghênh ngang rời đi, hoàn toàn lười nói nhảm với bọn họ về chuyện tráo con.
Điều này khiến cha của Hứa rất bất lực, ông ta hy vọng Hứa Lâm có thể đưa ra điều kiện hoặc hỏi tin tức về cha mẹ ruột của cô.
Thế nhưng con nhỏ này không hỏi cũng không thèm nhắc đến, làm cho lý do thoái thác mà ông ta nghĩ sẵn không thể dùng tới, quả thật là giận quá trời mà!
Hứa Lâm trở lại phòng, sau đó bước vào không gian, lấy ra đồ ăn đã gói sẵn trong khách sạn quốc doanh, vui vẻ ăn uống.
Ăn xong, Hứa Lâm đi tới nhà kho lớn, bắt đầu phân loại hàng hóa “thu hoạch” dược.
Tổng cộng có sáu rương trang sức lớn, thậm chí với giá thị trường hiện tại cũng có thể bán được trên mấy triệu, cô đặt trang sức vàng bạc lên kệ để cất giữ.
Sách cổ và tranh chữ thư pháp thì có 14 rương, được đặt trên cùng một kệ, đặc biệt là sách cổ cần cẩn thận khi cất giữ.
Cô phát hiện ra rằng những cuốn sách cổ nhất ở đây đều là sách y học.
Đây là nghề bị tổn hại nặng nề nhất, những cuốn sách y học có giá trị được truyền bá ra nước ngoài nhiều không kể xiết, thiệt hại cũng rất lớn.
Bây giờ những cuốn sách y học này đã rơi vào tay cô, Hứa Lâm quyết định sau khi tự mình đọc, cô sẽ tìm cơ hội thích hợp để tặng chúng cho người hữu duyên.
Tóm lại, không thể để những cuốn sách y học này bị chôn vùi, công sức của những người đi trước không thể bị lãng phí.
Cá đỏ dạ thì có 5 rương, hai rương cá hoa vàng nhỏ, 2 rương đựng đồng bạc và 1 rương đựng thỏi bạc ròng được đặt ở những nơi dễ thấy, sau này khi nào cần bán thì cứ lấy đi là được.
15 rương đồ sứ, cộng thêm một đống bát đĩa chưa đóng gói, bảo quản kém, đều được Hứa Lâm lau chùi sạch sẽ rồi xếp lên kệ.
Sự tinh xảo của những đồ sứ này không thể diễn tả bằng lời, bầu không khí văn hóa đập vào mặt cô khiến Hứa Lâm cảm động một cách khó hiểu.
Mặc dù chỉ có vài món đồ đồng nhưng chúng đã được Hứa Lâm chăm sóc cẩn thận và đặt ở vị trí an toàn nhất.
Cho dù sau này cô có tìm kiếm bảo vật trong nhà kho, cũng sẽ không bao giờ bắt gặp được những món đồ đồng này.
Hứa Lâm sẽ không bao giờ bán những món đồ đồng này cho người khác, bảo vật quốc gia quan trọng nhất chỉ có thể cất giữ ở Long Quốc, không ai có thể lấy đi.
Sau đó, Hứa Lâm lần lượt dọn dẹp các đồ ngọc và các di vật văn hóa khác rồi đặt chúng lên kệ, mỗi món đều được chăm sóc cẩn thận.
Khi các văn vật được đặt lần lượt thì trời đã khuya.
Nhìn vào kết quả của mình, Hứa Lâm nở một nụ cười hài lòng, sau này nếu cô gặp được những văn vật tương tự thì sẽ trưng bày như thế này.
Tuy rằng những thứ này có được bằng những thủ đoạn hèn hạ, nhưng Hứa Lâm không hề hối hận.
Cô sẽ không lén lút mang chúng đi bán đấu giá riêng, chờ sau khi Long Quốc phát triển, đất nước và người dân chú ý đến văn vật, đến lúc đó cô sẽ nặc danh quyên tặng những văn vật này cho đất nước.
Hứa Lâm tin rằng không có nơi nào trên thế giới an toàn hơn không gian của cô.
Sau khi dọn dẹp các văn vật, Hứa Lâm lại kiểm kê tài sản trong tay.