Đứa con gái bất hiếu này có biết mấy năm nay bọn họ đã tốn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng Tần Phương hay không?
Nếu như để cho Tần Phương trở về, không những Tần Phương không chịu tiếp nhận, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý làm như vậy.
"Nó nói nhà chúng ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thừa nhận quan hệ hoặc cắt đứt quan hệ.
Nhận thức phải triệt để, cắt đứt phải sạch sẽ.
Các con nghĩ sao?” Ông cụ Tần khẽ cụp mắt, hỏi con trai và con dâu.
Ông cụ Tần vừa hỏi xong, cha Tần và mẹ Tần chưa kịp nói chuyện thì bà cụ Tần đã nói trước: "Mẹ thấy cứ mà theo ý nó đi, cắt đứt sạch sẽ.
Con nhỏ bất hiếu đó bản lĩnh không lớn nhưng khẩu khí rất to, đã vậy còn nhỏ mọn ích kỷ bá đạo, nhận nó trở về nhà họ Tần là trăm hại không có một lợi nào đấy.”
Cha Tần và mẹ Tần nghe xong nhìn nhau, mẹ Tần không khỏi hỏi: “Thật sự tệ đến thế sao ạ?”
"Con, con cho rằng mẹ nói điêu à?” Bà cụ Tần trừng mắt: “Các con không thấy vẻ ngoài của nó đâu, vừa đen vừa gầy y như con khỉ khô ấy, đi đường thì còng lưng, hoàn toàn không có chút khí chất nào cả.
Hơn nữa nó mới học có hai năm, cho dù chúng ta muốn bồi dưỡng nó cũng không có thời gian đâu.”
Bà cụ Tần nói xong liền tức giận quay đi, vẻ mặt không muốn nhìn lại.
Tâm trạng của mẹ Tần nghe xong càng phức tạp hơn, dù sao đó cũng là thịt rơi ra từ trên người bà ta, không ngờ nó lại bị người ta chà đạp thành rác rưởi.
Haizz, mẹ Tần thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Thật sự không thể nhận nó về làm con gái nuôi sao ạ?”
"Không, người ta coi thường thân phận con gái nuôi đấy, hơn nữa nó còn nói ngày mai nhất định phải cho nó một câu trả lời.
Nếu ngày mai cái nhà này không thể cho nó một câu trả lời hoàn hảo, nó sẽ đến đơn vị của tụi con quậy, lên Thành ủy ầm ĩ.
Nó muốn cho cả thành phố này đều biết hết.”
Bà cụ Tần càng nói càng tức giận, cuối cùng đập bàn nói rằng bản thân chưa bao giờ thấy một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy.
Còn coi thường thân phận con gái nuôi nhà họ Tần nữa, bọn họ bạc đãi nó lắm à?
Nghe được Hứa Lâm muốn gây chuyện làm cho cả thành phố đều biết, sắc mặt của cha Tần và mẹ Tần lập tức trở nên khó coi, hai người đều là thành viên của biên chế nhà nước, không thể để chuyện ầm ĩ như vậy được.
Nếu việc này lan truyền ra ngoài, bọn họ còn mặt mũi nào đi làm chứ?
Không được, chuyện này tuyệt đối không thể vỡ lở được.
Hai vợ chồng cùng nhau bàn bạc xem phải làm gì, nếu thực sự phải chọn một trong hai, bọn họ nên chọn như thế nào?
Nói thật, Tần Phương là đứa trẻ do họ tự mình nuôi nấng, nhất định là có tình cảm.
Mười sáu năm, không phải mười sáu ngày, tình cảm tích lũy theo thời gian không dễ gì có thể chia cắt được.
Vừa nghĩ đến “con gái cưng” mà họ cưng chiều nuôi lớn phải trở về gia đình ban đầu chịu khổ, trong lòng hai người đều không khỏi khó chịu.
Hơn nữa họ còn trách cứ cho rằng Hứa Lâm không hiểu chuyện, sao nó lại không hiểu được cảm xúc của bậc làm cha mẹ chứ, sao nó lại ép buộc bọn họ phải chọn một trong hai?
Hay Hứa Lâm nghĩ họ chắc chắn sẽ chọn nó?
Bốn vị phụ huynh đang ở trong thư phòng thảo luận sôi nổi, lại không biết rằng có một bóng dáng mảnh khảnh đang lặng lẽ nghe lén ngoài cửa sổ.