"Con…" Cha Tần thở dài: "Haizz, tính tình thẳng thắn này của con như vậy, sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều đấy.
Con nên hiểu đạo lý một cây làm chẳng nên non, nếu có Tần Phương đồng hành cùng con trưởng thành, chẳng phải con sẽ có thêm bạn sao? Hơn nữa, nếu sau này hai chị em có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có nhiều người để bàn bạc hơn.
Đợi sau này khi chúng ta chết rồi, hai chị em các con chính là người thân nhất trên đời, các con nên hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ mới đúng.
"
Nhìn thấy cha Tần nói tràng giang đại hải như này, ông cụ Tần và bà cụ Tần kiểu “sống chết mặc bay”, mẹ Tần thì liên tục gật đầu kiểu “chồng tui nói hay quá”.
Hứa Lâm nghe vậy trợn mắt, không khỏi ngắt lời ông ta lần nữa, hỏi thẳng:
"Đồng chí Tần đã lựa chọn rồi đúng không?"
Một lô một lốc lời thuyết giảng phía sau nghẹn lại tại cổ họ của cha Tần, sắc mặc ông ta lập tức sắc mặt trở nên khó coi, Hứa Lâm coi như không nhìn thấy, lạnh lùng nói:
“Các người cứ việc nói thẳng lựa chọn của mình là được, không cần nhắc tới việc con nuôi này với tôi, cũng dẹp luôn ý định bắt cóc đạo đức đó đi.
Tôi nói cho các người biết, tôi không có đạo đức đâu, không ai có thể bắt cóc tôi hết.
Tôi chỉ cho các người hai lựa chọn, hiểu không?”
Bà cụ Tần nghe vậy liền tức giận đập bàn và hét lên:
"Kiêu ngạo, ngươi xem ngươi đang nói cái gì vớ vẩn, đây là nhà họ Hứa dạy ngươi như thế nào? Ngươi lớn lên ở đâu?
“Hỗn lão, cô xem thử cô nói vớ vẩn gì đấy hả? Nhà họ Hứa dạy cô như thế sao? Giáo dưỡng cô ở đâu? Đây là thái độ của cô đối với trưởng bối à? Đây là thái độ của cô đối với nhà họ Tần ư? "
Mẹ Tần tìm cơ hội nói lại: “Mẹ chồng mắng chí phải, Lâm Lâm à, con còn nhỏ tuổi nhưng sao đầu óc cũng nhỏ luôn vậy? Cha con đã nói nhiều như thế mà con không nghe lọt tai được chữ nào ư, còn chọn một trong hai nữa, con có biết bây giờ bộ dáng của con như thế nào không? Nếu gia đình chúng ta…”
Nhìn thấy mẹ Tần chuẩn bị “giảng bài”, Hứa Lâm không khỏi trợn mắt lần nữa,
Cô nhanh chóng ngắt lời mẹ Tần và bắt đầu nói chuyện với bà cụ Tần.
"Không phải các người đã đi điều tra hết rồi à? Nhà họ Hứa dạy tôi cái gì chẳng phải các người biết tỏng hết rồi sao? Còn nữa, thứ gọi là ‘nuôi dưỡng’ đó các người có không? Nhà họ Hứa có không?"
Hứa Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ Tần, vốn dĩ cô định chừa cho bọn họ chút thể diện nhưng hiện giờ cô nhịn không nổi nữa rồi.
Hứa Lâm quyết định vạch trần sự đạo đức giả của họ, nói thẳng:
"Tôi bảo các người dứt khoát lựa chọn, việc này khó khăn sao? Hay là các người muốn tính toán cái gì? Hôm qua để cho hai ông bà này ra trận trước, vợ chồng các người thì núp sau lưng, các người muốn thăm dò tôi cái gì? Có cần tôi nói thẳng huỵch toẹt ra hết mọi chuyện không? Các người ở đây đều là những kẻ không biết xấu hổ, nếu thật để tôi vạch trần bộ mặt của từng người một, sắc mặt của các người sẽ không đẹp đâu.
"
Nói xong, Hứa Lâm nheo lại đôi mắt hoa đào, vẻ mỉa mai trên mặt càng đậm hơn, cô đang suy nghĩ có nên đẩy cả nhà bốn người xuống đất mà chà xát hay không.
Mỗi một người thật sự nghĩ rằng tôi là kẻ ngốc đấy à?