Ông cụ Tần cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm nên im lặng cúi đầu, im lặng đáp lại, sau đó ánh mắt Hứa Lâm lại rơi vào khuôn mặt của cha Tần.
Cô bình tĩnh nói: “Nếu các người đã không muốn lựa chọn thì tôi sẽ chọn.”
Khi giọng nói vừa dứt, bốn cặp mắt đều rơi vào Hứa Lâm.
Hứa Lâm có thể thấy được vẻ khinh thường trong mắt bà cụ Tần, như thể bà ta đang muốn nói: Nhìn xem, cuối cùng không phải mày chịu không nổi mà tìm lối thoát, chủ động thỏa hiệp à.
Hứa Lâm cũng nhìn thấy ông cụ Tần thở phào nhẹ nhõm với ánh mắt đầy mong đợi, như thể hy vọng Hứa Lâm sẽ nhượng bộ, điều này khiến Hứa Lâm thiếu điều bật cười ha ha tại chỗ.
Ngược lại, ánh mắt cha Tần vẫn là phức tạp, cũng không biết ông ta “phức tạp” cái méo gì nữa.
Nhưng ánh mắt của mẹ Tần thì lại chán ghét như cũ, đúng vậy, bà ta vẫn thấy ghê tởm cô đây mà.
Chỉ là Hứa Lâm sau khi đã thông suốt, sẽ không bị ánh mắt của bọn họ làm tổn thương nữa.
Trên mặt cô hiện lên một tia mỉa mai, giọng điệu không nhanh không chậm, lớn tiếng tuyên bố kết quả: “Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ một cách tuyệt đối.”
Ngay khi có kết quả, ông cụ Tần tỏ ra thất vọng nhưng đồng thời trông ông ta còn có một loại cảm xúc phức tạp.
Bà cụ Tần và mẹ Tần cười khẩy, dường như đang cười nhạo Hứa Lâm không biết tự lượng sức mình, mẹ Tần thậm chí còn nói với giọng giễu cợt:
"Có phải con đang muốn lấy lui làm tiến, buộc chúng tôi nhượng bộ không? Ta nói cho con biết, điều đó là không thể."
"Sao phải vậy chứ…" Cha Tần tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hứa Lâm với ánh mắt phức tạp, trong mắt có chút trách móc, ông ta nói:
"Lâm Lâm, con quá tùy hứng và ích kỷ, con không thể đặt mình ở vị trí chúng ta hiểu vào suy nghĩ hay sao? Cho con làm con gái nuôi của nhà họ Tần thì có gì sai, Tần Phương có cái gì, nhà họ Tần cũng sẽ chuẩn bị cho con một phần.
Đợi khi con trở về nhà họ Tần rồi chúng ta sẽ sắp xếp cho con đi học, sau khi tốt nghiệp rồi lại an bài công việc cho con.
Con còn điều gì không hài lòng nữa?”
Thấy chưa, Hứa Lâm trợn mắt, cô đã đoán được bọn họ muốn nói gì cái gì mà, hoàn toàn không muốn nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa như vậy nữa.
Đáng tiếc cuối cùng Tần cha cũng đã nói ra, còn nói với vẻ mặt "Ta làm việc này vì lợi ích của con đấy", thật là kinh tởm!
"Đồng chí Tần, tôi đã lựa chọn rồi, mong đồng chí cũng sửa lại quan điểm của mình.
Hiện tại chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
"
Hứa Lâm vừa nói vừa lấy lá thư đoạn tuyệt quan hệ ra, đặt thành ba bản trên bàn của Bát Tiên, lạnh lùng nói:
"Các người không cần phải nói gì cả, chỉ cần ký tên là được."
"Con, này, con của ta tại sao không nghe lời khuyên của ta chứ? Sau khi cắt đứt quan hệ với chúng ta, con ở nhà họ Hứa có thể nhận được gì? Con cứ như vậy bằng lòng làm trâu làm ngựa, hầu hạ cho nhà họ Hứa vậy sao!" Cha Tần nghiến răng nghiến lợi, hận sắt không thể thành thép.
Ông ta không thể hiểu được, nhà họ Hứa có tốt đến thế ư?
Vẻ mặt mẹ Tần nóng lòng muốn thử xem, giống như muốn ký, ngay cả bà cụ Tần cũng lộ ra vẻ mặt thoải mái, như vừa thoát khỏi phiền toái lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt của bốn người, Hứa Lâm càng tức giận hơn, cô cảm thấy cha Tần bị bệnh tâm thần, không hiểu được lời nói của con người, liền nói:
"Giữa tôi và nhà họ Hứa là chuyện của tôi, không phiền các người lo lắng.
Các người có thể sảng khoái ký tên được hay không? Hơn nữa, mặc dù nhà họ Hứa chẳng phải thứ gì tốt nhưng ít ra bọn họ không làm… Con gái ruột của mình thất vọng.
Bọn họ biết vì con gái ruột mưu tính vinh hoa phú quý, còn các người thì sao? Rõ ràng các người biết con cháu ruột rà của mình bị biết bao nhiêu hành hạ, nhưng các người đã làm cái gì?”