Hạ Phong nghe câu được câu không nhưng vẫn gật gù, anh cũng nghe không hiểu những thứ về dây chuyền sản xuất mà Lâm Thiển Thu nhắc đến sau đấy, chỉ nghe được đoạn đầu về việc cô muốn bán rau tự trồng.
Anh nhìn đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô, nét mặt hơi khó nói, xen lẫn chút e ngại và ngập ngừng, anh hỏi: “Em muốn tự trồng rau à?”Lâm Thiển Thu chưa tự tay làm mấy việc này bao giờ, nhưng nếu việc cô sử dụng dị năng cũng được tính vào đấy thì cứ coi như là cô tự làm chúng vậy.“Em sẽ tìm người có chuyên môn tới trồng, còn em chỉ phụ trách bán ra.” Lâm Thiển Thu cười ngọt ngào rồi bảo.
Lâm Thiển Thu làm gì cũng rất đẹp, mấy ngày trước lại được gột rửa nhiều lần bằng nước trong không gian nên làn da cực kỳ mịn màng, cơ thể trắng tới mức như sắp phát sáng được ấy.Lại thêm sự thay đổi ở linh hồn nên mỗi ngày Lâm Thiển Thu khi ngắm bản thân mình, càng ngày cô lại càng cảm thấy bề ngoài gần giống như trước kia.
Trên khuôn mặt từ lâu đã không nhìn ra bóng dáng của nguyên chủ.
Nếu không phải là chủ cũ của cơ thể này đã gây xích mích lớn với gia đình mình, đã thế trước khi đi còn không gặp mặt họ thì không khéo đã có người nghi ngờ cô rồi.“Nếu là về chuyện trồng rau thì em có thể hỏi người yêu của đại đội trưởng Vương, tên cô ấy là Vu Xảo Liên.
Cái người mà vừa nói chuyện với em trước đó đấy.
Gia đình cô ấy chuyên về mấy thứ này nên cô ấy cũng khá hiểu về nó, có gì thì em cứ hỏi cô ấy.” Hạ Phong nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi giới thiệu cho cô một người.Lâm Thiển Thu khá tin tưởng vào phán đoán của Hạ Phong.
Đằng nào thì cũng phải thuê người giúp đỡ, Vu Xảo Liên lại đang ở không có việc gì để làm rồi cô ấy còn phải chăm sóc thêm hai đứa bé nữa.
Với cả, nếu mà cô ấy sang đây hỗ trợ thì những việc mà cô làm sẽ không bị người khác chú ý quá mức.
Cho dù sau này chất lượng và sản lượng của rau củ lẫn trái cây có tăng lên thì đấy cũng là chuyện có căn cứ.“Được rồi, em sẽ hỏi cô ấy sau.” Lâm Thiển Thu chống tay xuống cằm, vừa nhìn Hạ Phong vừa cười vừa nói.Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, anh hỏi: “Nếu chuyện đã xong thì để anh đưa em đi dạo quanh đây.
Nhà ăn sẽ mua thực phẩm vài ngày một lần nên nếu em có muốn cái gì thì có thể đến thôn xóm gần đây mua, đều là người mình trồng cả, rau củ vừa tươi lại vừa rẻ.”“Vậy anh Phong đưa em đi dạo quanh đây nhé, em không quen nơi này lắm.” Lâm Thiển Thu gọi một tiếng anh Phong rất tự nhiên, điều này khiến ánh mắt của Hạ Phong bỗng trầm lại một lúc.
Theo sau là ánh nhìn của anh dừng lại trên vòng eo thon một tay ôm trọn được của Lâm Thiển Thu khi cô đứng dậy, lát sau ánh nhìn kia cũng dời đi.Lâm Thiển Thu định mời các sĩ quan thân quen với Hạ Phong tới nhà dùng cơm nhưng mời thế nào thì lẽ dĩ nhiên là cô sẽ giao cho anh đi nói chuyện với họ.
Còn với các quân tẩu thì cô sẽ nhờ Tôn Linh Linh giúp cô mời họ hộ, còn vợ của tiểu đoàn trưởng thì Lâm Thiển Thu không nghĩ là cô ấy sẽ hạ mình tới dự bữa ăn này.Cho dù có muốn gây chuyện khiến người khác phải thấy xấu hổ đi chăng nữa thì đến cuối cùng, chưa biết ai mới là người sẽ phải thấy thẹn.Xung quanh nơi dừng chân khá hoang vắng, tuy đất bỏ hoang không nhiều nhưng lại có ít người.
Hạ Phong có nhắc tới gần đó có chỉ có một ngôi làng và anh đã đi qua chỗ đấy một lần rồi.
Hàng ngày người dân trong thôn sẽ mang rau củ nhà trồng sang bán ở đây, cũng không cần người ta phải tự qua bên kia mua, dù sao thì đâu ai lười kiếm tiền..