Phương Mục Dương nghĩ cô cũng thật là quá yên tâm về anh, yên tâm như thế, không biết là coi thường mình hay là coi thường anh nữa.
Xong rồi anh lại nghĩ, chắc là muốn nhà ở quá, những chuyện khác đều quẳng ra sau đầu rồi.“Cậu cứ nhìn tôi làm gì?” Phí Nghê nhìn xuống bóng họ dưới mặt đất, phát hiện Phương Mục Dương vẫn luôn đăm đăm nhìn mình.
Cô bị nhìn tới mức da mặt căng hết cả lên, lúc này mới ý thức được Phương Mục Dương cũng là một thanh niên trẻ tuổi, sau này bọn họ ở chung một nhà, sớm chiều đều giáp mặt nhau.
Nghĩ đến đây, gò má Phí Nghê không khỏi đỏ thêm một chút, cũng may bóng đêm phủ lên, cô không sợ bị Phương Mục Dương nhìn thấy.
Thôi chuyện mai sau thì để mai sau tính vậy, ít nhất ở cùng cậu ta cô sẽ không phải từ bỏ tự do của mình.
Đợi đến khi nào có tiền, cô sẽ mua một cây dương cầm đặt trong nhà, cho dù muốn đàn khúc gì cũng chẳng có ai có thể quản cô.Phương Mục Dương cười: “Nếu em không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn em?”Anh dựa vào đó mà đường đường chính chính ngắm cô, cho dù không nhìn lại thì cô vẫn cảm giác được.
Phí Nghê siết chặt tay nắm xe đạp, càng lúc càng thấy bối rối.“Bình thường cậu vẫn thường xuyên nhìn nữ y tá chứ gì?”“Em không vui à?”“Đâu có.”“Muốn vẽ người thì không thể không quan sát kỹ được.”“Hay là muốn quan sát kỹ cho nên mới đi vẽ tranh?”“Cách lý giải này của em cũng thú vị đấy.”Phí Nghê không ngờ Phương Mục Dương lại chẳng hề phản bác, buộc lòng nhắc nhở: “Đó là chuyện hồi trước, còn bây giờ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta thì cho dù có là vì vẽ tranh cũng có thể bị coi là tác phong có vấn đề đấy, cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”“Nếu như chúng ta kết hôn, phái nữ tôi sẽ chỉ vẽ mỗi mình em thôi, cho dù có vẽ thế nào thì cũng đều không bị coi là tác phong có vấn đề.”Phương Mục Dương nói cứ như cô đang ghen ấy, làm gì có chuyện đó chứ.“Cậu thích vẽ ai thì cứ vẽ người ấy đi.”“Tôi thích vẽ em, nhưng em căn bản không muốn cho người khác nhìn.
Chỉ mới liếc có vài cái là em đã cáu lên rồi.”Phí Nghê không thèm để ý đến Phương Mục Dương nữa.
Đi thêm một đoạn, cô mới nhận ra Phương Mục Dương đi ngược đường, nếu muốn bắt xe về bệnh viện thì phải đi theo hướng ngược lại mới đúng.Cô lên tiếng nhắc anh, Phương Mục Dương lại nói: “Tôi đưa em về nhà.
Em đi một mình, tôi không yên tâm.”“Tôi không cần, cậu mau trở lại viện đi, về muộn là không được vào nữa đâu.” Gần đây có rất nhiều vấn đề an ninh xảy ra trong khu vực này.“Nếu như không về được tôi sẽ ngủ luôn dưới chân nhà em.
Giờ là mùa hè, ngủ ở bên ngoài cũng rất mát mẻ.”Phí Nghê bực mình nói: “Cậu không yên tâm cái gì? Tôi đã hơn hai mươi rồi.”“Tôi tất nhiên là lo chứ.
Nếu em xảy ra chuyện gì, tôi biết kết hôn với ai bây giờ? Cứ để tôi đưa em về nhà đi.”Phương Mục Dương nói thật đúng lý hợp tình, tựa như là vì bọn họ sắp kết hôn, cậu ta hoàn toàn có trách nhiệm và quyền lợi đảm bảo an toàn cho cô.“Cậu biết đi xe đạp không?”Phí Nghê nghĩ Phương Mục Dương hiện giờ ngoại trừ việc mất đi ký ức thì đã chẳng khác nào một người bình thường nữa rồi.
Cô luôn không chắc chắn về chuyện cậu ta đã nhớ ra được gì hay chưa, nhưng rồi lại nghĩ nếu đã khôi phục trí nhớ, che giấu mọi người đối với cậu ta cũng chẳng có lợi ích gì.“Lúc ở bệnh viện đã tập với người khác rồi.
Em lên xe đi, tôi đèo em cho nhanh.”Phí Nghê không muốn đôi co với Phương Mục Dương, cuối cùng vẫn ngồi sau xe.Gió thổi vào cổ áo Phương Mục Dương, khiến cho lưng áo phồng lên.
Phí Nghê ngẩng đầu nhìn trời, giữa tiếng côn trùng rinh rích, cô lại thấy yên tĩnh lạ.
Đi qua vài chỗ có đèn, cô để ý thấy áo sơmi của Phương Mục Dương có hơi khác với trước kia.“Cậu giặt quần áo thế nào? Không phải là chà cật lực trên ván giặt đồ đấy chứ?”“Làm sao thế?”“Cậu mà còn giặt kiểu đấy thì mấy bữa nữa áo tan nát hết cho coi.”“Thế thì hôm nào em làm mẫu cho tôi nhé, tôi sẽ học theo em.”“Cậu tự mà tìm hiểu đi.” Đâu phải cô chưa từng làm mẫu lần nào chứ.
Phí Nghê thậm chí còn nghi ngờ Phương Mục Dương đang bẫy cô, làm mẫu xong một vài lần, giặt quần áo liền thành trách nhiệm của cô.Cô nhịn không được, lại hỏi: “Hồi trước cậu chưa từng giặt đồ bao giờ sao? Khi cậu đi làm thanh niên trí thức ít nhất cũng phải tự giặt quần áo của mình chứ.”Từ nhỏ Phương Mục Dương đã tự tay giặt đồ rồi.
Để tiêu bớt phần nào nguồn năng lượng không có chỗ xả của anh, khi đưa quần áo cho người ta giặt, mẹ anh luôn để đồ của anh lại.
Không có ai giặt giúp, anh đành phải tự làm lấy.
Nhà bà ngoại anh có một cái máy giặt, ngặt nỗi nó quá thô sơ, đồ tốt một chút căn bản không thể giặt được, bà chỉ dùng có một lần là đã đem bỏ xó luôn.
Đồ mà anh hay mặc vừa lúc lại thích hợp với cái máy thô ráp này.
Thỉnh thoảng anh lười giặt tay, quần áo cứ tích lại đấy rồi mang sang nhà bà giặt.
Lúc nào anh tự giặt, có khi còn bạo lực hơn cả máy giặt.
Thời kỳ còn là thanh niên trí thức anh lại chẳng phải tự giặt quần áo bao giờ, bởi vì có thể làm được những việc khác để đổi lại..