"Vợ đừng khóc, anh thật sự sợ em rồi, được được được, cho em nhìn được chưa.
" Triệu Văn Thao vừa nói vừa trực tiếp cởi áo, sau đó xoay người.
Diệp Sở Sở thấy hắn đột nhiên cởi áo ra, vốn dĩ còn muốn mắc cở đỏ mặt nhắm mắt lại, nhưng mà trước khi cô nhắm mắt lại thì thấy lằn gậy trên lưng hắn.
Sau đó Triệu Văn Thao liền nghe được tiếng nước mắt của cô gái sau lưng rơi tí tách tí tách.
"Anh đã nói không sao rồi, em đừng khóc nữa có được không.
" Triệu Văn Thao mệt mỏi nói.
"Anh vì bảo vệ em nên mới bị người đánh.
" Diệp Sở Sở nghẹn ngào nói.
Cô không quan tâm mình có phải là cô hồn dã quỷ tới chiếm đoạt thân xác này hay không, cô chỉ coi mình chính là Diệp Sở Sở của kiếp này, bởi vì ai bảo ngay cả tên cũng giống nhau như vậy chứ?Thế tử gia cũng vậy, cô cảm thấy đây là kiếp trước kiếp này của cô và thế tử gia rồi.
Chỉ nhưng mà cô bị một đánh một gậy mới nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, còn thế tử gia thì chưa nhớ lại.
Triệu Văn Thao nghe lời này thì cười một cái, nói: "Em là bà nội của anh, anh có thể trơ mắt nhìn em bị đánh sao? Anh da thô thịt dày, ai cũng không làm gì được.
"Thật ra thì hôm nay hắn bị không ít đòn, hai tay khó mà địch được tám tay, một người đánh nhau với bốn người làm sao thắng được? Nhưng mà không còn cách nào cả, muốn giữ tiền trên người, nhất định phải chịu đánh.
Nếu không bị cướp đi thì cũng như lóc thịt hắn ra mà thôig.
Diệp Sở Sở nghe lời này thì vô cùng cảm động, trong lòng có muôn vàn lời nói cuối cùng lại hóa thành một câu: "Sau này em và anh sống vui vẻ qua ngày có được không?""Anh cũng không mong được sống vui vẻ, em chỉ cần để anh còn sống đi làm là được.
" Triệu Văn Thao nói.
"Làm việc cực khổ như vậy, sau này em đi làm là được, anh ở nhà nghỉ ngơi đi!" Diệp Sở Sở vừa xuống giường vừa nói.
Triệu Văn Thao ngạc nhiên nhìn cô.
"Nhà có rượu thuốc không?" Diệp Sở Sở nhìn trái phải một chút, hỏi.
"Bên chỗ cha có đó, nhưng mà chỗ nào cần thoa rượu thuốc?"Triệu Văn Thao nói.
Lúc này bà Triệu từ bên ngoài tiến vào, cũng mang theo thuốc rượu tới, là lấy từ tiền viện.
“Cảm ơn! Mẹ.
" Diệp Sở Sở vừa nhìn thấy bình rượu thuốc thì vui vẻ nói.
"Con xoa cho Văn Thao đi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối, đoàn người sắp đi làm về rồi.
" Bà Triệu thấy con dâu đã khỏe rồi thì cười nói.
Vốn dĩ Diệp Sở Sở muốn nói cho làm chút món ngon để chồng bồi bổ, nhưng nghĩ đến tình hình trong nhà hiện tại thì cũng chỉ có thể "dạ" một tiếng.
Bà Triệu đi rồi, Diệp Sở Sở liền bắt đầu cho thoa rượu thuốc cho Triệu Văn Thao.
Dùng tay mình dán dán lên lưng chồng, sắc mặt Diệp Sở Sở còn hơi đỏ lên, nhưng mà trong mắt lại tràn đầy vẻ đau lòng.
Lúc lau sau lưng, Triệu Văn Thao không thấy được, sau khi cô quay sang lau cánh tay cho hắn, hắn mới có thể thấy dáng vẻ đau lòng của cô gái kia.
Trong lòng Triệu Văn Thao khó hiểu, không phải là thay cô chịu một gậy thôi sao, là một người đàn ông thì ai cũng sẽ làm như vậy, nhưng không nghĩ một gậy này lại khiến sư tử hà đông nhà hắn biến thành con mèo ngoan.
Quan trọng là cảm giác này cũng không tệ lắm.
Cho nên sau khi Diệp Sở Sở xoa rượu thuốc cho hắn xong, Triệu Văn Thao liền lanh lẹ nhảy xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy tiền bán sơn sam hôm nay ra.
Không chỉ có tiền, còn có phiếu, mặc dù không nhiều nhưng cũng coi là không ít.
"Vợ, trừ đi chi tiêu ở trong thành hôm nay, đây là ba mươi đồng lẻ hai hào ba xu còn dư lại, đây là phiếu thịt và phiếu gạo, còn đây là phiếu đường đỏ, đều là thứ quý giá, vợ cất hết đi.
" Triệu Văn Thao kiểm tra lại giúp cô, nhỏ giọng nói.
*Quy đổi tiền tệ: 1 đồng bằng 10 hào, 1 hào bằng 10 xu.
"Không đưa cho mẹ sao?" Diệp Sở Sở cảm thấy nếu cất đi thì hơi xấu hổ.
.