Thập Niên 70 Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng


" Cô thật sự phải xuống nông thôn à? " Tô Mộng tựa người vào tủ quần áo lạnh nhạt liếc nhìn Hứa Như Sương đang sắp xếp đồ đạc.

Hứa Như Sương bàn tay khẽ dừng một chút, cúi đầu xuống hỏi lại Tô Mộng.

" Nếu tôi không xuống thì chị đồng ý xuống nông thôn một lần nữa à? "

Tô Mộng lạnh giọng khịt mũi " Nghĩ cũng đừng nghĩ! "

" Tùy chị thôi, nhưng mà..Mẹ trên này phải nhờ chị chăm sóc rồi! "

" Đó là điều tất nhiên, ở đây tôi sẽ giúp cô chăm sóc dì thật tốt.

Còn có..ở dưới đó nhớ cẩn thận đám người thanh niên trí thức khác.

"

" Sao vậy? "

" Một lũ rác rưởi.

" Tô Mộng khinh khỉnh nói, ánh mắt hiện lên sự thù hận cùng giận dữ.

Hứa Như Sương yên tĩnh gật đầu, lẳng lặng nhìn Tô Mộng một hồi mới nói.

" Cẩn thận đám người nhà Tôn, bọn họ không phải người tốt.


"

Tô Mộng khi nghe lời này của Hứa Như Sương thì im lặng không nên tiếng, nói đơn giản một chút thì chính là Tô Mộng không tin lời này của Hứa Như Sương.

Theo trí nhớ của cô ấy, Hứa Như Sương từ khi gả đến nhà họ Tôn thì phất lên như diều gặp gió.

Hơn nữa ở thành phố Hải thì nhà họ Tôn ít nhiều đều có chút địa vị, nếu lời này là Hứa Như Sương cố ý nói ra không khác nào chặn cuộc sống hào hoa của cô ấy.

Hứa Như Sương nhìn ánh mắt hồ nghi của Tô Mộng thì hiểu rõ, dù sao bọn họ cũng không phải chị em ruột thịt gì cho cam.

Cố ý nhắc nhở chính là nể mặt cái tình cảm chị em sống chung dưới một mái nhà mà thôi.

" Tin hay không thì tùy chị.

Nhưng mà..tôi sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra làm trò đùa giỡn.

Tô Mộng, tôi nhắc chị vì chính bản thân chị và cái nhà này!! Còn có, cẩn thận Đường Yên Yên một chút.

" _ Tô Mộng nghe đến cái tên này thì nhướn mày.

" A~ Đó không phải là bạn thân của cô à? Sao thế, sợ bị tôi bắt nạt?..

"

Lời này vừa thốt liền nghe tiếng cười khẩy của Hứa Như Sương " Nếu được như vậy thì càng tốt! Vậy đành nhờ chị gái phải chăm sóc thật tốt cho bạn thân Đường Yên Yên của em nhé ~ "


Tô Mộng ồ lên một tiếng thoải mái xua xua tay miệng nở nụ cười khúc khích đi ra ngoài còn không quên nói vọng lại." Em gái ngoan cứ yên tâm, sau khi em đi người chị gái này sẽ giúp em chăm sóc cô bạn thân đó thật tốt nha~ "

_ Cạch

Tiếng khóa của vali đóng lại, Hứa Như Sương nhìn quanh gian phòng một lần xác nhận không bỏ sót thứ gì mới yên tâm đi tới phòng bếp.

Trong bếp truyền tới hương thơm của món xào, thân ảnh của người phụ nữ yêu đuối quay lưng về phía Hứa Như Sương.

Hứa Như Sương nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của người phụ nữ, sống mũi cay cay.

" Mẹ..

"

" Ừm,..con..con dọn dẹp bàn ăn đi.

Lát..lát nữa, chúng ta cùng ăn cơm.

" Giọng nói thổn thức ngắt quãng của người phụ nữ vang nên như cố gắng nuốt nghẹn phải thứ gì đó.

Nuốt xuống không được, nhổ ra cũng chẳng xong.

Hứa Như Sương từ từ đi lại tới chỗ mẹ Hứa, mím môi một lúc mới nói " Mẹ, mẹ đừng buồn!! Con ở dưới đấy sẽ sống tốt thôi mà..

"

Mẹ Hứa lắc đầu, nước mắt kìm nén cũng vì một cái chớp mắt mà tràn ra.

Bà ôm mặt nức nở, đầu tựa vào vai con gái, giọng nói nấc nghẹn nhưng chắc chắn.

" Có..có phải, có người..cố tình làm vậy không? Tiểu Sương..mẹ biết, mẹ biết mà..Tiểu Sương..Tiểu Sương của mẹ!!..

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận