Hứa Như Sương và Tô Mộng đều trùng sinh cùng một thời điểm đó là trước ngày đăng kí xuống nông thôn một tuần.
Hai ánh mắt vừa lướt qua nhau liền trực tiếp có thể xác nhận bọn họ đều đã trùng sinh, Hứa Như Sương cùng Tô Mộng đã bàn bạc kĩ nhưng ngoài ý muốn lại là có người từ bên ngoài nhúm tay vào.
Trước ngày đăng ký, tên cô đã chễm chệ trên danh sách đi đầu của đoàn thanh niên.
Dượng của cô cũng là một cán bộ trong ngành đương nhiên tin tức sẽ thông suốt hơn bên ngoài.
Mẹ cô là một công nhân nhà máy bông, mỗi ngày đều không ngừng cố gắng theo kịp bước chân người đàn ông của mình.
Đương nhiên bà ấy cố gắng như vậy cũng chỉ vì cuộc sống của Hứa Như Sương sau này.
Bà chỉ có một đứa con gái, sau khi tái giá mặc dù không thiên vị nhưng cực kỳ yêu thương bảo vệ Hứa Như Sương.
Đương nhiên khi nghe tin con gái phải xuống nông thôn chịu khổ liền sốc tới ngất phải vào viện dăm ba ngày.
Ban đêm, nằm trên giường ôm con gái vào lòng, thỉnh thoảng xoa xoa mái tóc lại vuốt mặt cô.
Nước mắt liền không nhịn được mà rơi xuống.
Con gái của bà, đứa con gái bà nâng niu trên lòng bàn tay sắp phải rời xa bà ấy.
Cũng chẳng rõ bao giờ mới có thể trở về hoặc có thể phải ở nơi đó mãi mãi.
Tiếng nấc nghẹn của người phụ nữ mỗi đêm không ngừng vang lên bên tai cô như xuyên thủng màng nhĩ, trái tim không khỏi co rút.
Hứa Như Sương giả vờ trở mình chui vào lòng bà, cô ấy cũng không muốn xuống đó nhưng đây đã là cách duy nhất để bảo vệ cả nhà.
Sáng sớm, mẹ cô đã dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng.
Mấy cái bánh bao lớn nhân rau cải, ăn cùng dưa muối và cháo loãng.
Bốn người ngồi xung quanh bàn ăn, Dượng Tô quan tâm múc cho Hứa Như Sương bát cháo, nghĩ một chút cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nhắc nhở Hứa Như Sương một vài câu.
" Tiểu Sương, xin lỗi ta đã cố hết sức nhưng không thể.
"
Hứa Như Sương ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng " Không sao đâu dượng, dượng..con đi người nhớ chiếu cố cho mẹ con nhé! "
Tô Hoành sảng khoái gật đầu " Cô ấy là nàng dâu của ta, ta tất nhiên phải chăm sóc cho cô ấy! Tiểu Sương con yên tâm mặc dù nhà chúng ta không giàu có nhưng chúng ta nhất định sẽ gửi nhiều thứ tốt đến cho con! "
" Nhiều thứ tốt đến cho con~ cho con~ thế của con thì sao?..
" _ Tô Mộng không biết từ lúc nào nhõng nhẽo nhào tới chỗ ba Tô.
Tô Hoành vỗ vỗ lưng con gái mà cười tít mắt.
" Không thiếu, không thiếu..Đều sẽ mua cho cả hai!! "
Hứa Như Sương ôm mẹ mình khịt mũi khinh bỉ nhìn Tô Mộng " Chị đúng là cái đồ vô sỉ!! "
Tô Mộng cũng không phải vừa nghe cô nói vậy liền ra sức nũng nịu khiến cả hai suýt ói.
Bữa sáng lúc này tràn ngập tiếng cười, xóa tan đi bầu không khí ngượng nghịu ban đầu.