Thập Niên 70 Sống Lại Ta Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Ruộng


Kí ức phủi bụi bắt đầu được lật lại, khi đó Hứa Như Sương mới 12 tuổi khi đi học về ngang qua một con đập nhỏ thì thấy một cô bé mặc váy hoa ngã dưới nước hô hấp khó khăn.

Hứa Như Sương hét lên gọi người, thấy người dưới sông sắp chìm xuống liền ném cặp nhảy xuống.

Nhưng sức của trẻ có giới hạn, nâng cô bé đó lên cũng đã hết sức.

May mắn tiếng hét của cô kéo đến không ít người cuối cùng cả hai bị người lớn giúp kéo lên.

Sau vụ việc này Hứa Như Sương sốt liền một tháng trời từ đó sức khỏe cũng kém theo, Hứa Liễu liền không cho cô đi học trên đường có sông nước nữa mà nhờ chị gái Tô Mộng dẫn theo cô về nhà.

Khi đó mẹ cô còn chưa tái giá tìm cảm của hai người cũng khá tốt lên khi mẹ cô cùng dượng tái hôn cả hai đều không bày tỏ ý khiến gì.

Hứa Như Sương nhớ đến liền không nhịn được mà à một tiếng, Chu Vãn không vui nhíu mày " À cái gì mà à, nhớ ra rồi đúng không? "

Hứa Như Sương gật đầu, Chu Vãn thở ra một hơi nhưng vẫn không nhịn được mà nói thêm " Tôi lúc đó đã tìm cô rất lâu chờ một tháng nhưng không có kết quả.

"

Chu Vãn lúc này như gặp cố nhân bỏ qua dáng vẻ đại tiểu thư bô bô ba ba với Hứa Như Sương một hồi.

Hứa Như Sương kì thật cũng không chấp nhặt gì với nàng ta, cô ấy bây giờ mới 16 tuổi.


Đầu óc tuy không còn non nớt nhưng vẫn còn sự ngây ngô của cô gái mới lớn.

Hứa Như Sương không biết tại sao sau khi lớn lên Chu Vãn lại trở lên độc ác và cực đoan nhưng đối với cô hiện tại không quan trọng.

Sống trên đời nhiều năm nên cô hiểu có cái gì nên nói cái gì không, cũng biết không nên chõ mũi vào việc của người khác đặc biệt là kẻ có thể gây hại đến tương lai của bản thân.

Hai người nói chuyện tới gần chưa, Chu Vãn mới lưu luyến rời đi.

Hứa Liễu tiễn Chu Vãn đi mới tò mò quay đầu nhìn Hứa Như Sương hỏi han " Con quen với vị này bao giờ vậy? "

" Không thân thiết lắm chỉ là có ơn cứu mạng gặp được thì trả thôi! "

" Ơn cứu mạng gì? "_ Hứa Liễu sửng sốt lên tiếng.

Hứa Như Sương cũng không dấu diếm mà kể hết ra.

Hứa Liễu thở dài rồi cũng chẳng nói gì.

Không biết Tô Mộng đi đâu mà từ sáng đến tối đều không thấy mặt, bữa tối ăn trong im lặng chẳng ai nói gì với ai.

Đồng hồ điểm đến số mười cánh cửa nhà từ từ mở ra, Tô Mộng không biết cầm thứ gì đi về nhà.

Thấy Hứa Như Sương liền đi tới kéo vào phòng.


" Sao vậy? "

Tô Mộng không biết lấy từ đâu một sấp tiền một, hai đồng đưa tới trước mặt cô.

Hứa Như Sương sửng sốt suýt thì hét lên nhưng bị Tô Mộng chặn miệng lại.

" Nhỏ giọng thôi!! "

" Chị..chị lấy tiền ở đâu ra thế? "

" Tôi bán suất học đại học đi rồi! " _ Tô Mộng dửng dưng lên tiếng, Hứa Như Sương không nhịn được mà mắng " Chị bị điên à, sao lại bán đi.

Chị có biết..

"

Còn chưa để cô nói hết câu Tô Mộng liền nhíu mày cắt ngang " Đây không phải việc của cô, hơn nữa tôi đã làm ruộng phân nửa đời người.

Hiện tại chữ nhớ chữ quên, không xuống nông thôn là vì tôi không muốn bản thân phải chịu khổ.

Đây là con đường tôi tự chọn, Hứa Như Sương cô đừng có xía vào.

Còn nữa, chẳng phải ngày mai cô sẽ đi rồi sao? Cầm lấy 50 đồng này đi, cô không cần phải lo tôi đã thi đậu trở thành nhân viên của cửa hàng tiêu thụ An Khang rồi! Mỗi tháng kiếm được kha khá.

Đến đấy mỗi tháng chị đây sẽ gửi xuống ít tiền cho cưng tiêu vặt.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận