Hạ Đồng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày qua, cùng Chu Tấn Bắc đắm chìm trong sự ấm áp của tình cảm mới chớm, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô luôn nghĩ đến việc lên thành phố để mua thêm đồ cho không gian của mình.
Ở thành phố, dân cư đông đúc nên chắc chắn nhiều mặt hàng quý hiếm sẽ thiếu hụt, cô quyết định đợi Chu Tấn Bắc về buổi tối rồi nói với anh về chuyến đi.
Tối hôm đó, sau khi hai người vừa thân mật xong, Hạ Đồng nằm trong vòng tay Chu Tấn Bắc, nói: “Chu Tấn Bắc, mai em muốn lên thành phố một chuyến, có nhiều thứ nhà mình còn thiếu, nếu có em sẽ mua về.”
Nghe vậy, Chu Tấn Bắc cúi đầu nhìn cô, nói: “Dạo này anh hơi bận, đợi hai hôm nữa nghỉ rồi anh sẽ đi cùng em.”
“Không cần đâu, em tự đi được rồi, cũng không xa lắm.
Ở cổng doanh trại có xe, em mua đồ xong sẽ về ngay.” Nói xong, Hạ Đồng lấy tay bẹo má Chu Tấn Bắc, cười đùa: “Anh yên tâm đi, vợ anh đây lanh lợi và thông minh, nhận ra đường và còn biết hỏi, sao mà lạc được chứ.”
Nói xong cô tự bật cười ha hả, chợt nhận ra mình thật dễ cười.
Chu Tấn Bắc cũng bị Hạ Đồng làm cho bật cười, nghĩ thầm sao vợ mình lại thú vị và đáng yêu đến thế.
Sáng hôm sau, Hạ Đồng dậy sớm lúc hơn sáu giờ, nấu cháo kê và xào đĩa khoai tây, ăn xong rồi dọn dẹp gọn gàng.
Đến khoảng bảy giờ rưỡi, cô đeo chiếc gùi mua ở chợ nông sản lần trước, ra điểm đón xe trước cổng doanh trại.
Ra khỏi cổng khu nhà gia đình, cô hỏi đường lính gác.
Anh lính chỉ dẫn cô đi thẳng về phía bên trái tầm bảy, tám phút, nơi đông người là điểm đón xe.
Đến nơi, Hạ Đồng thấy có không ít người đang chờ xe.
“Tiểu Tuyết, hay là chúng ta chào hỏi anh mình một tiếng rồi mới đi thành phố, nếu không anh mình đến nhà khách tìm mà không thấy, chắc sẽ giận lắm.”
“Gia Gia, không sao đâu.
Mình đã để lại giấy nhắn cho anh Bạch ở nhà khách rồi mà.”
“Nhưng mà… nhưng…”
“Ôi trời, Gia Gia, mình sắp bức bối đến chết ở đây rồi.
Chúng ta lên thành phố chơi một lát, hít thở không khí, chiều về là được.
Anh Bạch sẽ không biết đâu.
Cậu chẳng phải thích bánh hoa quế và bánh đào sao, đi mua ở thành phố thôi, được không?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Hạ Đồng quay lại nhìn, ngẩn người.
Thì ra là hai cô gái nói chuyện líu lo trên tàu lần trước, thật là trùng hợp.
Khi Hạ Đồng đang nghĩ ngợi, một người phụ nữ bên cạnh tiến tới, vui vẻ vỗ vai cô, “Chẳng phải vợ của doanh trưởng Chu đây sao? Em cũng lên thành phố à?”