Hạ Đồng rời khỏi sân nhà, cẩn thận cất tiền và phiếu vào không gian, ghi nhớ đường đi và nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa đến 11 giờ.
Cô nảy ra ý định ghé qua trạm thu mua phế liệu trong thành phố xem có thể tìm thấy thứ gì hữu ích không.
Những năm gần đây, phong trào “Phá tứ cựu” đã khiến nhiều món đồ quý bị lãng phí, biết đâu cô lại tìm được thứ gì đặc biệt.
Hạ Đồng cảm thấy đầy phấn khích với ý tưởng này.
Một người chú trung niên chỉ đường cho cô, nói cứ đi thẳng về phía đông nam, đến ngã tư thì rẽ trái, nhìn bên trái sẽ thấy ngay trạm thu mua.
Hạ Đồng theo chỉ dẫn và nhanh chóng tìm đến nơi.
Trước cửa trạm, một ông lão ngồi trên ghế gỗ, canh chừng khu vực.
Hạ Đồng tiến đến, đặt hai chiếc bánh đào bọc giấy dầu lên chiếc bàn cũ nát trước mặt ông, mỉm cười nói: “Bác ơi, cháu muốn vào trong tìm vài cuốn sách, bác xem có được không ạ?”
Thấy hai chiếc bánh, mắt ông lão sáng lên, lâu lắm rồi ông chưa được ăn bánh kẹo, vội vàng vẫy tay nói: “Vào đi, vào đi.”
Hạ Đồng vui vẻ bước vào trạm, bên trong là một gian phòng khá rộng, chứa đầy các loại giấy báo cũ, sách vở, cuộn tranh rách, đồ đạc cũ hỏng, đồ gốm sứ bị mẻ, và nhiều thứ lộn xộn khác.
Cô đi loanh quanh tìm kiếm và bất ngờ phát hiện ra một bộ ấm trà tử sa còn nguyên vẹn.
Dù bám đầy bụi bẩn, nhưng với kinh nghiệm về trà cụ từ lần khởi nghiệp trước kia, cô dễ dàng nhận ra đây là đồ tốt.
Ngoài bộ ấm trà, cô tìm thêm nửa tiếng mà không thấy gì đặc biệt, hơi thất vọng.
Hạ Đồng cất bộ ấm vào không gian, chọn thêm vài cuốn tiểu thuyết bìa rách nát cầm trên tay, và tiện thể lấy một bộ sách giáo khoa trung học bỏ vào không gian, phòng khi cần dùng.
Khi chuẩn bị rời khỏi, Hạ Đồng bất ngờ vấp phải thứ gì đó dưới chân.
Nhìn xuống, cô thấy một cái ghế gỗ nhỏ vuông vức khoảng 20 cm.
Nhưng nói là ghế thì không đúng lắm, vì bốn góc chân ghế rất ngắn.
Cô tò mò nhấc lên, thấy nó khá nặng, nên đặt vào không gian, dự định về nhà nghiên cứu kỹ hơn.
Ra ngoài, Hạ Đồng đưa mấy cuốn sách cũ cho ông lão, hỏi: “Bác ơi, mấy cuốn này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông lão nhìn qua loa rồi nói: “Cô đưa hai xu là được rồi.”
Hạ Đồng trả tiền xong, rời đi.
Trên đường, khi đến chỗ vắng, cô liền cất sách vào không gian.
Đã hơn 12 giờ trưa, sau cả buổi sáng bận rộn, cô thấy đói bụng và quyết định tìm chỗ ăn trưa.
Đi dọc theo con hẻm nhỏ, Hạ Đồng đến trước một cửa hàng ăn quốc doanh.
Đúng giờ cơm trưa, quán khá đông khách.
Nhìn vào thực đơn ngả màu dán trên tường, cô gọi món: “Chị ơi, cho em hai cái bánh bao thịt và một bát mì bò,” rồi lấy tiền và phiếu ra đặt trên quầy.
Quán quốc doanh nổi bật với những người nhân viên có dáng vẻ phúc hậu, như bà phục vụ béo tròn đang ngồi tại quầy.
Hạ Đồng không khỏi cảm thán rằng chỉ có ở quốc doanh người ta mới có thể mập mạp như thế, dù là ở huyện hay thành phố, giữa đám đông gầy gò, họ rất nổi bật.
Hạ Đồng tìm một bàn trống ngồi chờ món.
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng từ ô cửa sổ bếp báo món ăn đã xong, liền ra lấy và trở về bàn ngồi ăn.
Đúng lúc ấy, một cậu bé khoảng tám, chín tuổi mặc quần áo rách rưới bước vào, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu.
Bà phục vụ béo từ quầy đứng dậy, hét lớn: “Thằng nhóc ăn xin kia, ra ngoài ngay, đây không phải chỗ của mày, cút đi!”
Cậu bé đứng im, nhìn bà bằng ánh mắt ngơ ngác.
Thấy cậu không chịu đi, bà càng giận dữ: “Thằng nhóc, không nghe tao nói à?” Nói rồi, bà bước ra khỏi quầy, túm tai cậu bé kéo ra ngoài, miệng quát tháo: “Câm hả? Bà bảo mày ra ngoài, nghe không?”
Cậu bé cố cãi lại, giọng nghẹn ngào: “Cháu không phải ăn xin, cháu có tên mà!”
Bị cậu bé cãi lại, bà phục vụ càng thêm tức giận, tay kéo tai cậu mạnh hơn, khiến cậu khóc lớn.
“Thằng nhóc ăn xin, khóc gì mà khóc! Đây là chỗ của mày gây rối sao? Biến ngay đi!” bà quát lớn.