“Thím, thím…mau dậy ăn cơm tối…”
Lúc Khương Miêu đang ngủ mê mang thì nghe loáng thoáng bên tai có tiếng người đang gọi mình, cô mở to hai mặt chua xót lại phát hiện trời đã tối, mà bên cạnh giường lại có bóng người đang đứng, nghe âm thanh có vẻ là Đại Nha.
“Nha nhi!”
Bởi vì mới vừa tỉnh lại cho nên giọng nói của Khương Miêu có chút khàn khàn.
“Thím, mau dậy ăn cơm, nếu dậy muộn thì không có cơm ăn đâu.
”
Đây là Đại Nha lén lút đi tới gọi thím ba.
Giữa trưa nay Đại Nha ăn một miếng bánh ngọt, buổi chiều lại ngủ một giấc, thân thể cũng khôi phục chút sức lực để rời giường.
Cô không có thay quần áo mà trên người vẫn mặc quần áo của nguyên chủ, lúc vừa ra khỏi phong thì chợt nghe có giọng nói của một người phụ nữ.
“Mẹ Xuyên nhi, thím tỉnh rồi sao? Nghe nói thím bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”
Mẹ Xuyên nhi? Là đang gọi ai vậy?
Đầu óc Khương Miêu bỗng nhiên kẹt máy, qua một lúc lâu cô mới phản ứng lại, hình như cô còn có một đứa con trai tiện nghi, tên là Tiểu Xuyên gì đó.
Xuyên thấu qua ánh sáng của nhà chính, Khương Miêu có thể loáng thoáng thấy rõ người nói chuyện là một phụ nữ trung niên, người này chắc là chị dâu góa của Từ Xuyên, mẹ ruột của Đại Nha.
“Chị dâu, vẫn chưa tốt, bệnh của em quá nghiêm trọng.
”
Khương Miêu học theo cách gọi của nguyên chủ mà xưng hô.
Khuôn mặt Trương Tố Phân cứng đờ một hồi, sau đó cười nói:
“Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, chờ hôm nào để Xuyên Tử dẫn thím đến phòng khám.
”
“Được, cái nhà này vẫn là chị dâu quan tâm em nhất.
”
Nhìn nét cảm động trên mặt Khương Miêu khiến khóe miệng Trương Tố Phân nhịn không được mà co quắp, không biết vì sao nhưng bà ta cảm giác được người vợ tri thức mà chú ba cưới về đã thay đổi, không đúng, phải nói là có chỗ nào đó không có giống trước kia.
Xế chiều hôm nay, chuyện của Nhị Nha đã khiến bà ta vô cùng tò mò, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới nhận ra đối phương thật sự thay đổi, không còn giống như trước kia nữa, điều này khiến bà ta không thể thích ứng kịp.
Khương Miêu không quản Trương Tố Phân nghĩ như thế nào, cô trực tiếp vượt qua đối phương đi vào nhà chính, trong phòng ồn ào, mấy đứa nhỏ còn đang chơi trò đuổi bắt nhau.
Nhị Nha vừa nhìn thấy cô tới thì lập tức liếc mắt một cái sau đó dời đi, Khương Miêu hồn nhiên cũng không thèm để ý tới.
Hai đứa nhỏ đanng chơi đùa phía trước là hai thằng bé, một đứa lớn, một đứa nhỏ, lớn hắn là em trai của Nhị Nha, Từ Tiểu Đông, nhũ danh gọi Cẩu Đản.
Còn đứa nhỏ chắc là con trai tiện nghi kia của cô, đại danh Từ Tiểu Xuyên, nhũ danh, Xuyên Oa.
Cô dựa theo trí nhớ mà ngồi xuống vị trí nguyên chủ thường ngồi, sau đó đánh giá mọi thứ trước mắt.
Bên trên mặt bàn đặt một cái giỏ bằng dây mây, trong giỏ đặt bánh bột ngô màu vàng xen lẫn màu đen, bên cạnh giỏ bánh là một chậu canh không nói rõ màu sắc.
Ở giữa cùng bày hai đĩa rau củ, một đĩa trứng gà xào hành hoa, một đĩa rau dại trộn, gần chỗ Khương Miêu còn có một chén màu đen, theo trí nhớ của nguyên chủ thì đó hẳn là dưa muối mà nguyên chủ thường xuyên ăn.
Đánh giá đồ ăn trên bàn xong, cô lại đánh giá cái bàn, đây là một cái bàn dài, là loại trực tiếp dùng gỗ dựng thành, màu sắc nguyên bản của gỗ đã bị mài mòn bởi quanh năm suốt tháng sử dụng, trở nên đen thui.
Cô khẽ động, cái ghế phía dưới mông lắc lư không ngừng, rõ là một cái ghế què chân.
Đây là lúc mới kết hôn, Từ gia ra oai phủ đầu với nguyên chủ, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, nguyên chủ ngồi trên chiếc ghế này liền ngã một cái, sau đó bị mọi người trong nhà cười nhạo, về sau cô muốn đổi sang chiếc ghế tốt hơn thì lại bị người Từ gia vây công.
“Thanh niên trí thức ở trong thành đã được chiều chuộng, cho nên ngồi không quen ghế ở nông thôn chúng ta.
”
“Người ta là tiểu thư trong thành, đây là ghét bỏ ghế Từ gia, không xứng với người ta.
”
"Trong thành lúc nào cũng lắm chuyện, có bản lĩnh thì đừng gả cho Xuyên Tử, đây không phải ghét bỏ ghế mà ràng là ghét bỏ Từ gia, ghét bỏ Xuyên Tử…”
Lúc đó nguyên chủ cầu cứu nhìn về phía Từ Xuyên, nhưng không ngờ Từ Xuyên lại nói.
"Ghế của chúng ta đều là như vậy, thanh niên tri thức các em xuống nông thôn cải tạo, chứ không phải tới hưởng phúc, em cố gắng làm quen đi…”
Thế là từ đó về sau, nguyên chủ vẫn ngồi trên cái ghế què này.