Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, Liêu Chí Hiền vội vàng giải thích: “Tôi có một người bạn cùng lớp học y khoa. Anh ấy nói đây là cơ sở của y học lâm sàng.”
Tần Giao đương nhiên biết trước đây ông Hà đã dạy cô, nhưng không có mẫu, cô chỉ dựa vào học thuộc lòng, ghi nhớ cấu trúc hình thái, vị trí và mối quan hệ liền kề của các cơ quan, rất khó hình thành một hình thức cụ thể trong đầu.
Cuốn sách này là một cuốn sách hay và là giáo trình chính quy của Nhà xuất bản Y học Nhân dân, nhưng mà…
“Bất cả ai tặng cho cô cũng thật là có tâm, biết cô sắp tham gia kỳ thi huấn luyện, hắc hắc.” Liêu Chí Hiền vui vẻ nói, anh ta chân thành biết ơn em gái Lai Đệ, nên cũng rất chân thành hy vọng ở bên ngoài cô có thể có thêm nhiều bạn bè.
Sẽ thật lãng phí nếu một cô gái nhỏ như cô dành cả cuộc đời ở một ngôi làng nhỏ trên núi.
Tần Giao trong lòng: quan tâm, quan tâm cái đại gia nhà hắn ý!
Anh chàng Lão Hạ Đầu này quả thực là một ông già có thể mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho cô thông qua TV mua sắm!
“Người bạn này của cô cũng muốn cô học cả Trung y và Tây y, không tệ không tệ.”
Tần Giao: … không tệ cái đại gia nhà hắn.
Lúc đầu, cô nghĩ đó có thể là một cuốn sách chuyên môn do ông Hà gửi cho cô, nhưng sau đó cô lại nghĩ rằng ông Hà lúc này chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn khởi dậy, đang ẩn cư bên lãnh đạo nào đó. Có rất nhiều người bên ngoài nhìn chằm chằm vào ông, nên mọi cử chỉ đều phải cẩn thận từng li từng tí, chứ đừng nói là gửi cho cô bất cứ thứ gì.
Nhưng việc đi lòng vòng, di chuyển nhiều lần rất giống cách hành xử của Lão Hạ, chỉ huy trưởng công ty truyền thông.
Lần trước khi hai người chia tay, cô có nói với anh rằng cô muốn trở thành bác sĩ trong tương lai, không nghĩ anh lại rất nghiêm túc và trực tiếp đưa cho cô ấy cuốn sách.
Liêu Chí Hiền tiếp tục an ủi cô: “Đừng tưởng rằng đây chỉ là sách giáo khoa. Những năm gần đây, các trường y lớn đều ngừng tuyển sinh, dù là Trung y hay Tây y đều khó tìm được sách giáo khoa… bằng hữu của cô chắc phải tốn nhiều tâm tư lắm, tôi muốn tìm cuốn sách giáo khoa nông nghiệp, nhưng hai năm rồi tôi vẫn chưa tìm được ”.
Trong mấy năm qua, nhiều sách chuyên môn đã bị tiêu hủy trong sự phá hoại của phong trào phá bốn cái cũ.
Tần Giao nhớ rằng để ôn thi, cô cũng đã đến Nhà sách Tân Hoa Xã và trạm tái chế rác thải trong quận và thành phố để tìm nhưng không tìm thấy, dì thu gom rác cũng kể. Bà ấy được rất nhiều bạn trẻ đến hỏi mỗi ngày và cô không phải là người đầu tiên.
Ở đây không bao giờ thiếu những người trẻ ham học hỏi chứ đừng nói đến những người chăm chỉ.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy Lão Hạ Đầu khá là chu đáo, lần trước cố ý ám chỉ về món quà, anh không nói gì, thậm chí còn khiến cô suy nghĩ cả đêm, nhưng anh lại thản nhiên tiếp nhận sự việc. Một cuốn sách giáo khoa không phải là thứ nhiều có thể tìm thấy ngay lập tức.
Đi đến cửa, Liêu Chí Hiền lấy ra một cuốn sổ nhỏ, xé trang có ghi số điện thoại của nhà máy, “Lai Đệ, à không, tôi nên gọi cô là đồng chí Tần Giao. Tôi vừa nghe có người nói cô đã đổi tên, Đây là số điện thoại văn phòng nhà máy, sau này nếu cần gì có thể trực tiếp gọi cho kỹ thuật viên Hạ.”
“Không sao đâu, cứ gọi tôi là biệt danh Lai Đệ đi, anh quen gọi tôi thế nào cũng được.”
Liêu Chí Hiền bước được hai bước rồi đột nhiên quay lại: “Đồng chí Tần Giao, cô có biết cách điều trị tắc ruột không?”
Tắc ruột là một khái niệm rất rộng, có thể xảy ra cả viêm cấp tính và khối u mãn tính, tên bệnh Tây y này có nhiều triệu chứng giống với trung y, như bệnh Quảng Bản, liệt ruột, nhọt ruột, u xơ ruột… Tần giao nghĩ nghĩ, “Không biết ai mắc bệnh này, tình trạng như thế nào, tôi cần phải tự mình gặp bệnh nhân mới biết được.”
Liêu Chí Hiền cười khổ, xem ra điều đó không khả thi. Em gái anh ta ở Hải Thành xa xôi, ngày nào cũng phải nhập viện, không có thiết bị hỗ trợ sự sống thì ngay cả tàu cũng không lên được, mời đồng chí Tần giao đến Hải Thành là không thể phải không? Anh ta không đủ khả năng chi trả chi phí đi lại cho chuyến đi khứ hồi này và anh ta cũng không biết làm cách nào để bù đắp cho sự chậm trễ trong việc kiếm công điểm của người khác.
“Nhưng đây là bệnh cấp tính, một khi phát hiện phải nhanh chóng chữa trị, nếu không…”
Liêu Chí Hiền gật đầu, “Đã nhập viện.”
Tần Giao yên tâm, chỉ cần loại bệnh này ở trong bệnh viện, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, thấy anh ta không nói sâu hơn nữa, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chuyên tâm học tập. Tuy hiện tại trí nhớ của cô rất tốt, kiến thức Lão Hà dạy vẫn còn như mới trong đầu, nhưng cô không dám khinh suất, dù sao cô cũng không phải học sinh lớp chính quy, nền tảng Tây y còn yếu, quyển sách Giải phẫu của anh có thể giúp ích rất nhiều.
Ngoài phần văn bản giới thiệu, sách còn có hình ảnh minh họa giải phẫu chi tiết từng phần, rất trực quan. Trước đây thầy Hà không có sách giáo khoa và đủ thời gian, các bài giảng cũng chưa đủ hệ thống, nhưng cuốn sách giáo khoa này đã kết nối những điểm kiến thức rải rác mà cô đã nắm vững trước đó, chia cơ thể con người thành nhiều loại chính như vận động, tiêu hóa, hô hấp và sinh sản. Hệ thống và ghi lại các cơ xương của đầu, cổ, ngực và bụng, chi trên và chi dưới, lòng bàn chân và các bộ phận khác của cơ thể một cách chi tiết từ trên xuống dưới. Nó rất chi tiết và có hệ thống.
Điều này rất cần thiết với những người chưa từng nghiêm túc nghiên cứu y học phương Tây.
Tần Giao không bị ràng buộc bởi ý kiến cho rằng cô là người hành nghề Trung y nên không thể học Tây y, kỳ thực ở kiếp trước, Lão Hạ Đầu cũng muốn cô ra ngoài khám bệnh, cô thường đọc sách và chương trình liên quan. Khi cô có thời gian và nền tảng chuyên môn của cô vẫn còn đó. Nhưng sau này sẽ kết hợp Trung y và Tây y, bởi vì cô không có nền tảng về Tây y nên không bao giờ có thể đi được bước đó.
Sau đó, Lão Hạ Đầu đến Cục Y tế để nhờ người giúp đỡ, đáng tiếc cô đã nhiều năm không tham gia công tác lâm sàng, không tham gia đánh giá bác sĩ định kỳ đúng hạn, chứng chỉ hành nghề y năm đó đã bị thu hồi, và cô phải thi lại để hành nghề y, hầu hết đều là môn Tây y, là điểm yếu của cô.
Cuối cùng, việc duy nhất cô có thể làm, chỉ là xem bệnh cho các cụ già trong tòa nhà xem rồi lấy vài đơn thuốc, nếu thực sự muốn kiếm tiền thì cô vẫn phải làm công việc chân tay.
(Các bạn đọc ơi, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran (Cut Thái Bảo Trân) để ủng hộ mình và đọc chương được sớm nhất nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
*
Sự thật chứng minh, không có một quyển sách nào là không đáng đọc.
Một tháng sau, kỳ thi tuyển sinh lớp đào tạo do Phòng Y tế huyện tổ chức, được tổ chức như dự kiến, tổng cộng có hai môn thi, buổi sáng thi y khoa cơ bản thực chất là giải thích danh từ và câu hỏi trả lời ngắn theo phương Tây như thuốc. Không có một câu hỏi trắc nghiệm nào, sẽ không thể vượt qua bài kiểm tra nếu bạn cố gắng dựa vào nó. Đúng vậy, ngay khi bước ra khỏi phòng thi, nhiều người đã phàn nàn vì mọi người đều cho rằng nhân tài y tế cơ sở được tuyển chọn, phải dựa trên trung y, dù sao, ở cấp cơ sở không có phòng thí nghiệm và điều kiện kiểm tra hình ảnh, ai biết được kết quả của các câu hỏi thi? Tám mươi phần trăm trong số đó là Tây y, và chúng đều là những thuật ngữ chưa từng nghe đến!
Cũng may Tần giao có một ít kỹ năng cơ bản, còn học thuộc lòng cả một cuốn sách giải phẫu hệ thống nên không thấy khó khăn gì.
Buổi chiều, cô làm bài thi Trung y, ngoài lý thuyết cơ bản về Trung y, các bài kinh điển, chẩn đoán và kiến thức về Trung y, còn kiểm tra một số kỹ thuật lâm sàng thực tế, chẳng hạn như cách băng bó vết gãy ở một bộ phận nào đó trên cơ thể con người, và cách châm cứu một bộ phận đau đớn. Đối với Tần Giao, nhắm mắt lại cô có thể làm được.
Cô vừa thi xong nên không lãng phí thời gian vội vàng chuẩn bị về nhà, dù sao cũng sắp đến Tết, trời tối, sớm có tuyết, đi bộ trên núi không an toàn.
Từ phòng y tế đến bến xe buýt đi bộ ước chừng mười phút, cô thu dọn quần áo đi về phía trước, nói cô không lo lắng về điểm số của mình thì là giả, kiếp trước Triệu Hải Dương và Triệu Hải Yến sẽ bị mất ngủ mỗi khi làm bài kiểm tra cuối kỳ. Dù sao, họ đã đầu tư rất nhiều thời gian và sức lực, chúng cũng đã học lại tất cả sau khi được dạy kèm. Kỳ thi không chỉ kiểm tra họ mà còn cả cô với tư cách là một người mẹ và một giáo viên.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên cô bị gọi.
Cô quay lại và nhìn thấy một cô gái trẻ mặc áo xanh đi ra từ cửa kính của nhà ăn quốc doanh, “Chị?”
Tần Ái Lan vỗ nhẹ cô hai cái, nói: “Chị tưởng mình nhìn nhầm, hắc, cái nha đầu này, vào thành sao em không tìm chị?”
Trước đây, Lai Đệ thích đến khu nhà gia đình nhà máy thép để tìm chị mỗi lần lên thành phố, nhưng lúc đó chị ấy không có lương, không thể đưa ra quyết định và cũng không có ai chiếu cố cô, “Đi thôi, em còn chưa ăn mà.”
Không có lời giải thích nào, Lai Đệ bị kéo vào tiệm cơm.
Đã lâu không gặp, khuôn mặt Tần Ái Lan hồng hào, đôi mắt sáng ngời, da thịt cũng có chút hồng hào, xinh đẹp và tràn đầy sức sống hơn trước.
Tần Giao cảm thấy quyết định của mình quả nhiên là đúng đắn.
Hôm nay là thứ bảy, tiệm cơm quốc doanh chỉ bán bữa trưa rồi tan sở, đầu bếp trưởng đã về sớm, chỉ để lại công việc dọn dẹp, vì Ái Lan mới đến đây nên lần nào chị ấy cũng làm việc chăm chỉ đến cùng.
“Chị ơi, chị bắt đầu đi làm từ khi nào vậy?”
“Chị mới tới đây hai tháng, còn chưa về được. Tháng trước chị nhờ dì Lưu bên cạnh giúp đưa tin cho em, mà nói chị nghe sao không đến tìm chị?”
Thì ra là Lưu quả phụ bên cạnh, Tần Giao chợt ý thức được bà lão đó nhất định là vô tình “quên”.
Trong tiệm cơm chỉ có hai người, Ái Lan mở lại bếp chưa tắt, đặt hai miếng bánh gạo nếp tròn lên trên nướng: “Lại đây nhóm lửa.”
Khi lửa bùng lên, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, cả căn bếp phía sau ấm áp đến mức Tần Giao muốn mở cổ áo quần cotton vì quá nóng.
“Không, em sẽ bị cảm đấy.” Ái Lan ngăn lại, nhìn chiếc bánh nếp nhanh chóng phồng lên thành một quả bóng nhỏ, khi bẻ ra có mùi thơm ngọt ngào, dẻo dai, thậm chí còn có cả sợi dai. “Nào, đừng chê, đây là bữa trưa của chúng ta còn sót lại, chưa có ai đụng tới.” Nhân viên tự nấu bữa ăn, muốn ăn gì cũng được. Dù sao bữa ăn làm việc đều miễn phí.
Chính trực như Tần Ái Lan, cũng sẽ không lén lút đi tủ lấy mật, dù sao cũng là tài sản công, rất có giá trị, “Vậy thì thế nào? Không nhúng vào mật ong thì có ngọt không?”
“Ngọt lắm!” Cô cắn một miếng, trong bụng cảm thấy ấm áp.
Hai chị em nướng bánh bên đống lửa dập tắt một lúc, thấy trời không còn sớm, Ái Lan thấy cô thực sự không muốn ở cùng cô nhà Lưu gia, nên chị ấy đành phải nhanh chóng đưa cô về để tránh đi đường không an toàn.
“Đây là những gì chị đã dành dụm trong hai tháng qua, ban đầu chị dự định một ngày nào đó có thời gian sẽ gửi cho em, nhưng em đến đây rồi, thì em mang về trên đường đi. Tất cả đều phơi khô và có thể ăn được sau khi nấu ăn.”
Hóa ra chị ấy làm bồi bàn ở đây quả thực có thể kiếm được rất nhiều đồ ăn, nhưng đó chỉ là đồ ăn thừa của người khác, khi gặp người có điều kiện gia đình tốt, đến nhà hàng, họ ăn không hết mấy miếng thịt, chẳng hạn như miếng cá chiên khô, khi tái chế thịt giòn và những thứ tương tự, ai nhận được sẽ nhận được.
“Đừng ghét nó. Dù bị đũa của người khác chạm vào nhưng chị đã luộc nó trong nước sôi, khử trùng, phơi khô rồi lại cho vào chảo dầu… những thứ như canh chị không có lấy.”
Tần gia mấy tháng không được ăn thịt, Tần giao làm sao có thể ghét bỏ, chị cả thật là có ý tốt. Chị ấy là người trung thực, không giống như những người khác lén lút giấu những nguyên liệu chưa được chạm tới, chị ấy không bao giờ lợi dụng của công và chỉ có thể nhặt đồ thừa của người khác.
“Còn nữa, gói này là thịt kho mà ông chủ lần trước cho chúng ta, vừa chín tới, ai cũng có. Chị không muốn ăn nên nhờ anh ấy chiên giúp cho đến khi khô hẳn, không dễ hư.” Ái lan chỉ vào một túi giấy dầu như muốn tranh công. Chị ấy không mang những thứ này về nhà chồng mà lặng lẽ giấu đi.
Tần Giao hốc mắt ươn ướt, “Được rồi, chị yên tâm, nên ăn thì sẽ ăn.”
“Chị, em đi đây, chị về nhanh đi, đừng để anh rể lo lắng cho chị.”
“Không sao đâu, hôm nay anh ấy tăng ca, sáng sớm mai mới về.”
Sau khi rời khỏi tiệm cơm với một túi đồ đầy ắp và được chị cả thúc giục, Tần Giao cảm thấy dưới chân mình như có thêm sức lực, thật may mắn khi có một người chị như vậy!
(Các bạn đọc ơi, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran (Cut Thái Bảo Trân) để ủng hộ mình và đọc chương được sớm nhất nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
*
May mắn, tuyết đã ngừng rơi, cô biết có một con đường đi thẳng qua con hẻm ở cửa sau của trường tiểu học huyện, đi bộ thêm hai trăm mét nữa là có thể đến bến xe đưa đón, có mấy chiếc máy kéo và xe buýt nhỏ đậu ở đó, nếu may mắn có thể nhìn thấy có người quay lại, Trên xe kéo của đại đội, cô có thể ngồi ngay về trước cửa làng một lượt.
Đang lúc cô đang suy nghĩ thì đột nhiên hai bóng người phía trước thu hút sự chú ý của cô.
Trong mùa đông lạnh giá, trong một con hẻm không rộng, một nam một nữ ôm nhau, người đàn ông vòng tay qua eo cô gái, nhân cơ hội nhéo mông đối phương, bọn họ rất ngả ngớn và quen thuộc.
Lúc này, theo bản năng, người đàn ông này vội vàng quay người nhìn xung quanh, Tần Giao nhìn thấy khuôn mặt thành thật khiêm tốn của anh ta thì sững sờ – đây không phải là Lưu Gia Vệ anh rể cả sao?
Chị cả nói tối nay anh ta làm thêm giờ, sao anh ta lại ở đây? Phải biết, một trong những nhà máy thép và trường tiểu học của quận nằm ở phía nam thành phố, còn cái còn lại ở phía bắc thành phố, dù anh ta có làm thêm giờ bao nhiêu cũng không thể đến được đây.
Tần Giao quấn khăn quàng cổ, mang theo thứ gì đó, cúi người tránh gió bắc, ánh mắt của người đàn ông chỉ liếc nhìn cô một cái, liền quay sang trêu chọc cô gái.
“Vào đi, Gia Vệ, bên ngoài rất lạnh.” Người phụ nữ nịnh nọt nói.
Một tiếng Gia Vệ này, Tần Giao càng chắc chắn hơn rằng đây chính là anh rể của cô, Lưu Gia Vệ!
Trong nháy mắt, Tần Giao hiểu rõ mình đã gặp phải chuyện gì, đột nhiên một cỗ tà khí xông thẳng vào lên đầu.
Nhưng khi nghĩ tới lúc này chị cả cuối cùng cũng đã khá hơn, cô hít một hơi thật sâu, đè nén sự bàng hoàng và tức giận trong lòng, cúi người đợi cho đến khi họ bước vào một sân nào đó rồi mới lặng lẽ viết địa chỉ.
*
Sự bàng hoàng và tức giận kéo dài đến tận nhà, thậm chí còn tăng lên dữ dội, cho đến ngày thứ ba, Tần Quế Hoa và Tần Phán đều cảm thấy cô có gì đó không ổn.
Nếu cô tức giận, thì chắc chắn là cô đã trượt kỳ thi.
“Thi không tốt thì thi không tốt. Dù sao không đi học cái lớp đào tạo vớ vẩn đó thì vẫn có thể chữa bệnh cho mọi người trong làng”. Lúc này danh tiếng của cô đã lan sang các đại đội khác, nên một số người đến gặp cô để khám bệnh.
Không phải y thuật của Tần Giao thực sự được nhiều người tin tưởng như vậy, mà là cô không thu phí tư vấn, chỉ cần cho hai quả trứng và nửa cân ngũ cốc, mà dược liệu có sẵn trong núi, tương đương với việc đi khám bác sĩ mà không tốn một xu, ai trong số các xã viên có thể từ chối được.
Tần Quế Hoa đang định khuyên nhủ gì đó thì bỗng nhiên trên loa lớn vang lên giọng nói lớn của Vương Lệ Ân: “Chú ý, chú ý, Lai Đệ nhà nhà họ Tần, ôi không, là Tần giao. Kết quả lớp huấn luyện của quận đã có, đến đây nhận điện thoại!”
“Thông báo, thông báo, số điện thoại của Cục Y tế, Tần giao…”
“Này, sau khi thi trượt người ta cũng điện đặc biệt gọi báo cho biết sao, kỳ lạ thật!” Tần Quế Hoa mặc dù tiếc nuối cháu gái mình thi không đậu, nhưng bà cũng cảm thấy cho gia súc ăn cũng khá tốt.
Tần Giao chạy đến trụ sở đại đội với tốc độ 100 mét, Vương Lệ Ân đang cẩn thận lau chiếc micro bọc lụa đỏ, “Người cái nha đầu này, họ nói mười phút nữa sẽ gọi lại. Hãy đợi đi, ha ha.”
“Đừng căng thẳng. Tôi nghe nói người này tính tình rất tốt, hẳn là không phải người xấu.”
“Khỏi phải nghe những cái kia lòng dạ hiểm độc nát phổi nói mò, nếu là ngay cả ngươi cũng thi không đậu, vậy ai còn có thể thi được?”
Vương Lệ Ân có lẽ cảm thấy sự thoải mái của mình có chút không phù hợp với thực tế, dù sao cô ấy cũng biết điểm số của Lai Đệ trước đây là bao nhiêu, bài thi không phải là đối xử với mọi người tại điểm thi mà là kiến thức văn hóa nên cô ấy chỉ có thể nhìn cô rồi mỉm cười.
Lúc đầu, các thành viên nghe tin cô ỷ lại tiểu Hạ, đều nói rằng hai người suốt ngày đi săn ngỗng lại bị ngỗng mổ vào mắt, sau này nhất định sẽ hối hận. Cứ nói đi, bây giờ lòng bàn chân của chú rể đã đầy dầu mỡ, để lại ba cô nhi quả mẫu, lương thực phát cuối năm không đủ dùng nửa năm, bọn họ đều gầy như que củi, đặc biệt là bà Tần, thắt lưng mỏng như vậy, có khi không thể trói bà được nữa ấy chứ, ai nhìn thấy bà cũng sẽ nói thương hại, nhưng cô chỉ cảm thấy cô gái Lai Đệ này không phải là một cô gái bình thường.
Tương lai không biết ai sẽ hối hận!
“Đúng rồi, cháu có liên hệ gì với Bảo Châu, người phụ nữ hàng xóm của cháu không?” Cô ta nói rằng Lai Đệ trước đây có chút xấu tính, hai bà góa chồng không hợp nhau, liệu Bảo Châu có thực sự đối xử tốt với cô không? cô ta có thực sự coi cô như một người bạn tốt?
Tần Giao lắc đầu, Vương Lệ Ân cũng lắc đầu.
“Nghe nói cô ta đi tỉnh lỵ, Triệu Thanh Tùng cho cô ta làm việc ở căng tin.”
Tần Giao nhớ rằng kiếp trước cô từng làm việc tại căng tin của Nhà máy 412, nhưng công việc đó thực sự rất mệt mỏi, lại là đơn vị mật, quản lý rất nghiêm ngặt, một ngày cô không thể nói quá ba câu, ai có thể chịu được. Nó dành cho một đứa trẻ mười tám hay mười chín tuổi sao? Cô đã xin nghỉ việc sau khi làm việc chưa đầy nửa tháng.
Không, Vương Lệ Ân lại nói: “Ai nha, ta nghe nói công việc quá mệt mỏi, Bảo Châu sẽ không làm nữa, trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ trở lại, Triệu Thanh Tùng cũng sẽ về. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đã trở về nhà bố mẹ đẻ sau khi kết hôn.”
Đang nói chuyện, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, Tần giao cầm lấy, nghe đối phương hỏi Tần giao có ở đây không, cô vội vàng nói: “Xin chào đồng chí, tôi là Tần Giao.”
Đối phương không ngờ giọng nói của cô lại trẻ như vậy, liền kiểm tra lại những thông tin cơ bản của cô: “Chúc mừng đồng chí Tần giao, đồng chí đã đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển chọn lớp đào tạo nhân tài y tế cơ sở do trường chúng tôi tổ chức.”
Đối với một kẻ cặn bã từ nhỏ đã luôn đứng cuối bảng xếp hạng thì việc đứng số một trong quận thực sự khiến cô bị sốc. Quận Hồng Hưng là một quận rộng lớn, có tới 148 đội sản xuất, cộng thêm 12 đường phố và khu dân cư đô thị nơi quận lỵ, có tổng cộng 160 người tham gia kỳ thi lần này, tất cả đều có trình độ trung học cơ sở bằng cấp hoặc một số nền tảng y tế!
Tần Giao sửng sốt hai giây, vội vàng hỏi: “Tôi được bao nhiêu điểm?”
“Tây y cơ bản là 96 điểm, Trung y là toàn điểm, tổng cộng là 196 điểm, cô là thí sinh duy nhất gần đạt điểm tuyệt đối trong toàn huyện.” Điểm cao đến mức mọi người đều lầm tưởng rằng có người đã tiết lộ câu hỏi từ trước, nhưng sau khi điều tra, câu hỏi này là cấp tỉnh. Nó được sở y tế địa phương đưa ra và được bí thư văn phòng và trưởng khoa cũ đích thân mang đến phòng thi. Các đồng chí ở nhà không có người thân, bạn bè để tham gia thi nên không có động cơ rò rỉ đề thi chút nào.
Vì vậy, mọi người đều cho rằng người đồng chí tên Tần giao này hẳn là một bác sĩ già, kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, nếu không thì không thể nào thông thạo cả Đông y và Tây y như vậy. Cho dù có nhờ bác sĩ lâm sàng làm cũng không được điểm tối đa… Ai biết được, cô lại thực sự chỉ mới mười tám tuổi!
Cô bí thư động viên mấy câu rồi tiếp tục hỏi thăm tình hình cơ bản của cô, biết trước đây cô từng theo sư phụ đi chữa bệnh cho người dân trong làng, giờ đây đã có thể độc lập tham gia hoạt động chẩn đoán và điều trị lâm sàng, cô nhanh chóng nhấn mạnh những lời này. “Được rồi, sớm nhất thì trường học sẽ không khai giảng cho đến sau năm mới, và sẽ có thông báo dán trước cửa Cục Y tế, các bạn nhớ xem qua nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Giao cũng không biết mục đích bọn họ gọi điện là gì, dạo này hóa đơn điện thoại đắt đỏ như vậy, nếu mọi người gọi điện thông báo, Sở Tài chính sẽ phải chuyển đến Sở Y tế.
Cô không nghĩ ra được nên không nghĩ tới nữa, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết chính là anh rể cả Lưu Gia Vệ và người phụ nữ kia.
Không, hiện tại cô không muốn gọi anh ta là anh rể cả, cô thấy ghê tởm, ai có mắt cũng biết anh ta và người phụ nữ đó có quan hệ như thế nào. Đáng tiếc Tần Ái Lan thì đi cầu thuốc khắp nơi, biến mình thành một lọ thuốc, ngược lại anh ta thì tốt rồi, bên ngoài đã có người!
Tần Giao im lặng mấy ngày nay, bởi vì cô cảm thấy trước đây mình đã từng nhìn thấy người phụ nữ đó, suy nghĩ mấy ngày, cô rốt cuộc nhớ ra, cô ta không phải là người phụ nữ mà Lưu Gia Vệ cưới sau khi chị cả của cô phát điên ở đời trước sao. Nhưng vì chị hai đưa người đến nhà náo loạn, không đồng ý việc anh ta ly hôn với chị cả đang nằm viện tâm thần, nên họ chưa bao giờ nhận được giấy ly hôn dù chưa có con.
Buồn cười thật, kiếp trước cô cho rằng đây là biểu hiện tình cảm của anh ta, cho rằng anh ta yêu chị cả rất sâu đậm, anh ta và những người phụ nữ sau này chỉ sống với nhau để nối dõi tông đường.
Phi! Tần Giao cắn chặt răng sau, kiếp trước cô ngây thơ đến mức tin tưởng vào sự chân thành của một “người lương thiện” như vậy.
Một số đàn ông chỉ thực sự thành thật, khi họ phải cô đơn hiu quạnh.