Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa


Thím Mập không nói nên lời, bà ấy cảm thấy lời của Tưởng Vân nói với bà ấy có chút gì đó không đúng nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, bẻ ra nhào nát cẩn thận cân nhắc một chút, mới tỉnh táo lại.

Bà ấy nói: "Cái miệng của một cô gái như cháu cũng đã đủ cay độc rồi, ngày thứ hai thím mới gặp cháu, cháu đã đặt cho thím một biệt danh? Cái gì mà gọi là thím Mập hả? Thím có tên có họ đàng hoàng đấy nhé, Lý Khiên Ngưu.

Cho dù cháu không biết gọi thím là gì, vậy thì có thể gọi một câu thím Đại Thuyên cũng được mà? Thím Mập là cái tên gì chứ? Khó nghe muốn chết.

"Tưởng Vân xấu hổ một chút, cô đã quen sau khi nhìn thấy người khác sẽ lập tức gán cho người ta một cái biệt danh, như vậy mới có thể khắc sâu trong trí nhớ, không ngờ tới vừa rồi bản thân lỡ miệng, chỉ có thể ngụy biện nói: "Thím Khiên Ngưu, mập cũng là lời hay mà, thím nhìn mỗi người bây giờ ai nấy đều ốm nhom giống như khỉ, mập một chút có nghĩa là điều kiện trong gia đình của người đó rất tốt, không thiếu cái ăn, đây được gọi là phúc hậu! Ở quê tụi cháu thường nói, có nàng dâu mập ngồi ở trong nhà, gia đình hưng vượng phú quý! Đây là một câu tốt đẹp đó…"“Xí! Thím không muốn ở đây tranh luận với cháu nữa, nếu cháu đã nói đây là lời hay, vậy thím sẽ chúc cháu mỗi ngày càng mập hơn, càng ngày càng béo ra.

"Tưởng Vân rơi vào trầm mặc.


Thím Khiên Ngưu cười một tiếng, nói: "Tới bờ ruộng này rồi, cháu ở gần khu vực của thím làm cỏ, có gì không biết thì cứ hỏi thẳng, lúc đầu làm chậm cũng không sao nhưng nhất định phải nhớ kỹ đừng coi lúa mì như cỏ mà dùng cuốc xới luôn đấy nhé.

"“Yên tâm đi, cháu biết mà.

"Với kỹ năng trồng trọt trung cấp ở bên người, Tưởng Vân không hề sợ hãi chút nào.

Cô bước đến một mảnh đất mà thím Khiên Ngưu đã chỉ cho cô, đứng yên, hít sâu một hơi rồi vung cuốc.


Thím Khiên Ngưu nhìn thấy mà mí mắt co giật, bà ấy căng thẳng thần kinh đi theo sau Tưởng Vân ba phút, thấy dáng vẻ cầm cuốc Tưởng Vân thực sự không giống với người mới vào nghề, khi làm cỏ cũng vừa nhanh vừa chính xác, mỗi lần hạ cuốc xuống đều sẽ cuốc được cả mấy gốc cỏ.

Thím Khiên Ngưu thấy như vậy thì hoàn toàn yên tâm.

“Nhìn động tác lưu loát của thanh niên trí thức Tưởng như vậy, có lẽ sẽ không kéo chân của đội sản xuất đâu nhỉ!”Thím Khiên Ngưu quay đầu lại rồi tập trung vào công việc của mình, bà ấy cũng phải làm việc, nếu như làm việc ít thì điểm lao động cũng sẽ ít đi theo.

Đừng nhìn ông chồng của bà ấy là đại đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ, nhưng thân phận này chẳng những không giúp được gì cho bà ấy mà ngược lại còn thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn chằm vào, nếu như bà ấy lười biếng một chút sẽ có người báo cáo với trưởng thôn, muốn tìm cách loại ông chồng của bà ấy khỏi chức vụ đại đội trưởng.

Trong bụng suy nghĩ vòng vo mấy vòng, thím Khiên Ngưu lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân, phát hiện ra Tưởng Vân đã vung cuốc đi được hơn mười thước rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận