Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa


Bạch Mẫn vừa ngửi thấy mùi cơm thơm nức thì lập tức gọi Trương Xuân Hoa ra ăn cơm, Tưởng Vân phóng một ánh mắt sắc như dao vào bọn họ: “Cầm bát của các cô ra đây, tất cả các món ăn trên bàn các cô đều có thể gắp mỗi thứ một ít.

Nhưng mà không được ăn trực tiếp trong đĩa, Bạch Xuyên vẫn chưa về đâu.”Bạch Mẫn cười nhạo nói: “Biết rồi! Sao bây giờ lại che chở cho nhau như thế? Hai người còn nói chẳng là gì của nhau cơ mà? Chúng ta quen biết nhau đầu tiên, nhưng chỉ cần hai người ở cạnh nhau một cái là tôi lại như biến thành một người tàng hình thừa thãi vậy đó.”“Sáu món ăn, cộng thêm một bát sủi cảo vẫn chưa thể bịt kín miệng của cô được à?” Tưởng Vân tức giận nói.Mặc dù cô và Bạch Xuyên đã từng có một lần bất ngờ thẳng thắn với nhau, nhưng cô cũng không có nghĩ đến hướng đó, mà chỉ cho rằng Bạch Xuyên là một người khá là được.Bây giờ bị Bạch Mẫn nói đi nói lại nhiều như thế, khiến cô không nhịn được mà nghĩ đến điều đó.

Nếu có thể tiến đến với Bạch Xuyên thật thì nó cũng là một lựa chọn tốt.Bạch Xuyên được nhận một khoản trợ cấp từ bộ đội, cũng không thua kém gì những công nhân trong nhà máy.Quan trọng nhất là sau khi ở bên nhau một thời gian ngắn, phẩm chất con người của Bạch Xuyên rất tốt, tính cách của anh cũng khá hợp với ý thích của cô.


Ít nhất còn tốt hơn là cái tên Lệnh Thái Nhạc vừa nhìn thấy nữ thanh niên tri thức là không ngừng ba hoa kia, có khi anh ta còn hận không thể bung xõa đuôi công ngay tại chỗ ấy chứ.Quan hệ của cô và gia đình không được tốt cho lắm, vì vậy hi vọng vào Tưởng Ái Quốc và Triệu Hồng Mai tìm cho cô một người đàn ông tốt, chẳng khác gì đợi chờ một việc chằng có ý nghĩa gì.

Tưởng Ái Quốc và Triệu Hồng Mai nhất định là đang cố gắng tìm kiếm một người có tiền và có một công việc chính thức.

Có thể còn đang mưu tính hứa hẹn gì đó với người ta nữa.Về việc cô có thích hay không, gặp hay không gặp cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tưởng Ái Quốc.Sau vài lần so sánh, Bạch Xuyên thật sự rất tốt.Bạch Mẫn nhìn bộ dạng thất thần của Tưởng Vân, khuôn mặt còn đỏ lên từng chút một thì lập tức cười hì hì: "Sao thế? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Cô rung động rồi phải không?"Tưởng Vân ho khan một tiếng, tự mình thoát khỏi trạng thái thất thần: "Đừng có mà suy đoán bậy bạ nữa.""Ai suy đoán bậy bạ? Nhìn cái biểu cảm vừa nãy của cô kìa, bất kỳ ai thấy thì đều sẽ hỏi cô đang tương tư ai thế?" Bạch Mẫn khịt mũi coi thường cái biểu cảm “miệng thì chê mà lòng thì thành thật” của Tưởng Vân.Tưởng Vân tức giận: "Cô đừng có làm bừa, nhỡ đâu người ta có người yêu rồi thì sao? Tôi ở đó dây dưa với người ta, tự mình đa tình như thế thì kiểu gì cũng có chuyện cho xem Không chỉ gây rắc rối cho người ta mà còn ném mặt mũi của tôi đi luôn.""Anh ấy có đối tượng hay không cô đi hỏi thẳng không phải là được rồi à?" Bạch Mẫn nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Tưởng Vân thì hiểu ra vấn đề: "Cô có cảm tình nhưng không có can đảm nói ra đúng không? Cô không dám hỏi thì để tôi hỏi thay cô.


Cô ngại ngùng không dám nói thì tôi nói cho cô.

Tôi làm bà mối cho cô.

Nếu hai người có thể ở bên nhau, thì cô chỉ cần nấu cơm cho tôi hai tháng là được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận