Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa


Tính khí tốt của Bạch Mẫn giờ đã hoàn toàn bị đánh vỡ."Cô làm cái gì vậy? Làm cái gì thế? Tại sao cái gì cô cũng muốn xem hết vậy? Tôi với cô chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng cô có thể cho tôi không gian riêng hay không? Đừng có mà cái gì cũng muốn biết được không?""Tôi làm cái gì cũng phải báo cáo với cô à? Cô ăn no chưa? Ăn no rồi thì trở về mà xử lý cái đống phiền phức của cô đi, đừng có mà dính ở nơi này của tôi.

Một mình tôi bỏ ra năm mươi đồng mua phòng ở, chỉ là muốn yên tĩnh một chút.

Buổi trưa cô tới gào ầm lên, lại còn ăn chùa cơm trưa, cô bảo tôi yên tĩnh kiểu gì hả? Có phải cô muốn chuyển tới nhà tôi ở rồi không?"Bạch Mẫn thực sự sợ hãi, sợ bị Trương Xuân Hoa phát hiện bí mật bản thân bí mật “ăn không nói có”, cho nên máu nóng bốc lên đầu, hoàn toàn xả hết cơn giận ra ngoài.Trương Xuân Hoa bị mắng đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt trào ra: "Mẫn Mẫn, tôi, tôi, tôi biết cô cảm thấy tôi rất phiền phức, tôi sẽ không làm phiền cô nữa, tôi đi về đây.""Nhớ cầm số lương thực cô ăn vào buổi trưa cho tôi."Bạch Mẫn giận đến nỗi quay về phía Trương Xuân Hoa hét lên một tiếng, thấy Trương Xuân Hoa đi rồi mới mở gói đồ được bọc kỹ càng ra, sau đó cẩn thận gói lại thuốc cảm Khang Lai xém tý nữa đã bị đổ, rồi đi về phía chỗ của Tưởng Vân.Tưởng Vân hao gần hết sức lực mới vác được Bạch Xuyên tới trên giường lò, lúc này cô đang châm cứu cho anh.Bạch Mẫn nhìn thấy cả người Bạch Xuyên ghim mười mấy cây kim bạc, đưa thuốc đặt trước mặt Tưởng Vân, nói: "Cô xem đầu óc tôi này, tôi quên mất cô là một bác sĩ.


Có cô ở đây, cho dù Bạch Xuyên có bị bệnh nặng đến mấy, cũng có thể chữa khỏe.""Đây là thuốc tôi mang từ nhà đi, chỉ có trong bệnh viện mới có bán thôi đó, rất có hiệu quả đối với mấy loại cảm lạnh do nhiễm mưa.

Tôi thấy Bạch Xuyên có hơi sốt một chút, cô đợi một lát rồi hãy đút cho anh ấy uống! Ngủ một giấc dậy chắc là sẽ không sao nữa đâu."Tưởng Vân đã sử dụng nơi trú ẩn Tinh Hà để tra qua loại thuốc mà Bạch Mẫn đưa, phân tích thành phần của loại thuốc kia một chút, rõ ràng là đồ của tương lai mới có.

Cô cũng không vạch trần sự thật mà cầm lấy thuốc, nói với Bạch Mẫn: "Được rồi, tôi biết rồi.


Quần áo trên người anh ấy đều ướt đẫm cả rồi, cần phải đổi quần áo.

Hay là cô giúp tôi cùng nhau thay nhé?."Mặt Bạch Mẫn trong nháy mắt đỏ bừng, dưới chân cô ta giống như giẫm phải bẫy chuột vầy, vèo một phát chạy ra ngoài: "Không không không không không, có thay cũng là cô thay mới đúng! Cô vừa ý anh ấy, anh ấy có hứng thú với cô.

Cô thay quần áo cho anh ấy thì không có gì nhưng tôi thay quần áo cho anh ấy thì có mới vấn đề đấy! Tôi không muốn bị mù mắt đâu.”Lời còn chưa dứt, Bạch Mẫn đã chạy cái vèo về phòng phía Tây, cửa phòng Tây nặng nề đóng lại cái “rầm”.Tưởng Vân nhìn thoáng qua Bạch Xuyên nằm bất tỉnh trên giường, lại nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, mặt già lập tức đỏ lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận