Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


“Được, tôi có thể bán cho cô một cái, năm xu một cái." Vương Tiểu Thanh lúc mua cũng mua với giá năm xu.
Lưu Hiểu Yến nhanh chóng móc ra năm xu, nhận lấy chiếc bánh bao thịt và ăn từng miếng lớn.

"Ừm, thật ngon, đáng tiếc, khi tới nông thôn rồi không biết có còn được ăn nữa không" Lưu Hiểu Yến bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống vất vả ở nông thôn.

"Chắc sẽ có chợ, chắc chắn có thể ăn được bánh bao thịt" Vương Tiểu Thanh cảm thấy Lưu Hiểu Yến đơn thuần đáng yêu, nên bắt đầu nói chuyện phiếm với cô ấy.

Sắc mặt của Trương Hồng Châu đối diện càng ngày càng khó coi, cô nghĩ: "Ý gì chứ? Ba người ngồi cùng nhau, lại đi tới cùng một nơi, mà hai người họ lại thì thầm to nhỏ với nhau.

Chẳng phải đang cô lập mình sao?" Vì vậy, sắc mặt của Trương Hồng Châu càng lúc càng khó chịu.

Khoảng chín giờ tối, Vương Tiểu Thanh đi vào nhà vệ sinh, cô trốn vào trong không gian ăn bánh bao thịt và bánh nướng đào, vì bánh bao thịt trong không gian còn nóng, ăn ngon hơn.

Ăn xong, cô đánh răng rửa mặt trong không gian rồi trở lại chỗ ngồi chuẩn bị đi ngủ.

Những người khác cũng bắt đầu lục tục đi đánh răng rửa mặt.


Ngày hôm sau, mọi người đều có chút phờ phạc, phần lớn mọi người đọc sách, đan áo len, có một số người chỉ ngồi thẫn thờ.

Vương Tiểu Thanh nhìn qua thấy Lưu Hiểu Yến lại đang ăn mứt hoa quả, thầm cảm thán cô ấy có khẩu vị thật tốt.

"Thử một miếng không? Mẹ tôi tự làm đấy, chua chua ngọt ngọt" Lưu Hiểu Yến chia sẻ với Vương Tiểu Thanh.

"Được, cám ơn" Vương Tiểu Thanh cũng muốn nếm thử xem mứt quả của thời này có vị gì, liền nhận lấy ăn thử.

Ừm, nửa ngọt nửa chua, chắc mẹ của Hiểu Yến đã cho khá nhiều đường vào, xem ra điều kiện gia đình cũng khá.

“Đồng chí Hồng Châu, nếm thử một miếng đi." Lưu Hiểu Yến nhìn Trương Hồng Châu ngồi đối diện đang im lặng, cảm giác cô ấy đang không vui.

"Cám ơn, tôi không thích ăn chua" Trương Hồng Châu từ chối mà thèm không ngẩng đầu lên.

Chỉ là mứt quả thôi mà, nhà cô còn có đầy ra đấy, chua lè, chua đến ê cả răng.

Trương Hồng Châu nghĩ mứt quả của Lưu Hiểu Yến cũng giống như ở nhà mình, không nỡ cho đường vào nên chắc chắn rất chua, chẳng muốn thử chút nào.


Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến liếc nhau, Vương Tiểu Thanh chớp chớp mắt, cả hai cười trộm, nói chuyện với nhau câu được câu chăng.

Đến trưa, Lưu Hiểu Yến một mình chạy đến toa ăn uống để ăn cơm.

Vương Tiểu Thanh thì lấy ra một miếng bánh nướng đào và một cái bánh bao thịt, Trương Hồng Châu đối diện mắt nhìn không rời.

Trương Hồng Châu không không ngờ trong túi của Vương Tiểu Thanh lại có nhiều bánh bao thịt và bánh nướng đào như vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một chiếc bánh ngô.

"Đồng chí Tiểu Thanh, có muốn nếm thử bánh ngô của tôi không?" Trương Hồng Châu đưa bánh ngô cho Vương Tiểu Thanh.
"Cám ơn cô, tôi ăn bánh bao là đủ rồi" Vương Tiểu Thanh không hiểu cô ấy nghĩ gì, rõ ràng thấy trong tay cô đang có đồ ăn, tại sao cô ấy phải chia sẻ bánh ngô của mình cho cô.

Trương Hồng Châu thấy Vương Tiểu Thanh không động lòng, hoàn toàn không có ý định chia sẻ bánh bao thịt và bánh nướng đào với mình, tức chết mất, thầm nghĩ loại người gì không biết.

Trương Hồng Châu tức giận vô cớ, Vương Tiểu Thanh chỉ biết rằng sau khi cô từ chối ăn bánh bột ngô của cô ta, cô ta liền trở mặt.

Vương Tiểu Thanh cũng không để ý lắm, ăn no xong liền nhìn ra bên ngoài ngắm núi sông.

Khi đến huyện Hành, tỉnh Hồ Nam, trời còn chưa sáng hẳn, khoảng sáu giờ sáng.
Mọi người ngồi suốt hai ngày hai đêm ai nấy đều trông rất mệt mỏi, may mà Lưu Hiểu Yến có mang theo một chiếc lược, trước khi xuống xe, Vương Tiểu Thanh mượn để chải đầu, buộc tóc đuôi ngựa trông rất tươi tắn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận