Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


“Hiểu Yến, đi chợ mua đồ ăn ngon nào.



“Hả, đồ ăn ngon ở đâu?” Lưu Hiểu Yến bật dậy, mới nhận ra là Vương Tiểu Thanh đang trêu đùa cô.


“Tiểu Thanh, cô thấy tôi có gầy đi không, đồ ăn vặt mà lần trước mua tôi đã ăn rất tiết kiệm, sợ không có thời gian đi mua.

May quá, hôm nay lại được ăn đồ ngon rồi.

” Lưu Hiểu Yến vui vẻ.


Vương Tiểu Thanh chăm chú nhìn dáng người của Lưu Hiểu Yến, có vẻ gầy đi một chút, không đúng, thực ra là do làm việc, lớp mỡ trên người đã chuyển thành cơ bắp.


“Đúng là gầy đi một chút, nhưng tôi vẫn thích cô mũm mĩm, nhìn đáng yêu.


” Vương Tiểu Thanh nói chân thành, thực ra ngũ quan của Lưu Hiểu Yến khá hài hòa, không quá mập, chắc tầm 65-70 cân, da trắng sáng, không xấu chút nào.


“Thật sao, haha" Lưu Hiểu Yến bắt đầu soi mình trong chậu nước.


“Giả đấy, nhanh lên một chút.

” Vương Tiểu Thanh tràn đầy năng lượng, nghĩ rằng sau khi cấy lúa xong sẽ dọn ra ngoài, bây giờ phải chuẩn bị tiền bạc.


Hai người rửa mặt xong, chuẩn bị đi ra ngoài, ba người còn lại mới ngủ dậy.


“Hai người cũng ích kỷ quá, sao không gọi chúng tôi dậy?” Trương Hồng Châu xốc chăn lên phát hiện bọn họ đã chuẩn bị xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, tức giận không có chỗ phát tiết.


“Tôi cũng không phải mẹ cô, sao phải gọi cô dậy.

” Vương Tiểu Thanh nói rồi kéo Lưu Hiểu Yến đi luôn.


Không phải vì sợ cô ta, mà nghĩ rằng họ dậy rồi, thì chắc dân làng cũng đã dậy, bọn họ phải đi nhanh để còn chiếm chỗ trên máy kéo, cô không muốn đi bộ.


Thở hồng hộc chạy đến chỗ máy kéo, thật không ngờ đã có một nửa người đứng ở đó rồi.


“Không vội, Tiểu Thanh, lên đây, để bác Vương kéo cháu lên” Bà Vương nhìn thấy là Tiểu Thanh, liền lập tức đưa tay ra.


"Cám ơn bác" Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng leo lên, sau đó cùng bác Vương kéo Lưu Hiểu Yến lên.



“Cảm ơn bác, bác thật tốt” Lưu Hiểu Yến cười ngây ngô.


“Không có gì, các cháu nhanh nắm chặt vào, lát nữa sẽ đông người lắm” Bà Vương nắm hai tay bọn họ lên thành xe, không thì lát nữa xe sẽ lắc qua lắc lại.


Vương Tiểu Thanh vừa mới đứng vững, thì thấy năm sáu người chạy đến, cũng chạy nhanh qua đây vì sợ không có chỗ.


Năm sáu người đó tay chân nhanh nhẹn leo lên.


Hôm nay Vương Tiểu Thanh mặc đồ mới, áo sơ mi trắng thêm áo khoác len vàng, phía dưới là quần đen ống đứng.


Đứng trong đám đông, có cảm giác như hạc giữa bầy gà, bởi vì quần áo của mọi người đều là mới ba năm, cũ ba năm, khâu vá lại được thêm ba năm*.

*新三年,旧三年,缝缝补补又三年(mới ba năm, cũ ba năm, khâu vá lại được thêm ba năm): Một câu tục ngữ TQ.

Ý chỉ cuộc sống ngày xưa của người nghèo vô cùng khó khăn, quần áo mới mặc ba năm, cũ rồi lại mặc thêm ba năm, rách rồi khâu vào lại có thể mặc thêm ba năm nữa.


“Các chị nhìn xem, cô thanh niên tri thức này thật xinh đẹp, ăn mặc cũng thời trang, chắc trong nhà có tiền”

Mấy bác gái bắt đầu tám chuyện.



“Thế mà chị cũng nói được, nói vậy chẳng phải nói nhảm sao, bọn trẻ này đều lớn lên ở thành phố lớn, có thể không có tiền sao?”

“Tôi thấy không phải toàn bộ đâu, có một cô trí thức chưa đến, tôi thấy có vẻ nghèo nàn, quần áo mặc trên người còn không bằng Phương Tử nhà tôi” Bác gái kia có chút đắc ý.


“Hình như là như vậy”

Lại qua thêm vài phút, mới nhìn thấy Hoàng Cẩm và Giả Nam Ngọc chạy phía trước, Trương Hồng Châu thì đi sau cùng, có lẽ muốn giữ phong độ.


Hai đồng chí nam leo lên, người trên xe cũng giúp một tay, người nông thôn thật thà, không có ý xấu gì.


Hoàng Cẩm xoay người lại muốn kéo Trương Hồng Châu lên thì mới phát hiện căn bản không còn chỗ nữa, vị trí của anh và Giả Nam Ngọc đều đứng cuối cùng, thêm một người nữa thì trên đường đi nói không chừng sẽ rơi xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận