Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


“Hình như hơi quá sức” Vương Tiểu Thanh cười gượng.

“Vừa hay tôi có xe đẩy, cô trước tiên đẩy một nửa về trước, rồi quay lại đẩy một chuyến nữa” chị bán hàng nhanh nhẹn lại thông minh, nếu để người ta đẩy hết một lần, chưa chắc người ta sẽ trả lại xe đẩy.

"Được rồi" Vương Tiểu Thanh đẩy xe chở hai trăm năm mươi cái bao tải rời đi.

Đi được vài phút, khi đến một con hẻm nhỏ, cô bỏ bao tải vào không gian, rồi trả xe đẩy về, lấy nốt năm mươi cái còn lại.

Vương Tiểu Thanh đi chưa được mấy bước, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại.

“Chị gái, chị có biết ở đây chỗ nào có chợ đen không, tôi là thanh niên tri thức mới từ thành phố đến...” Vương Tiểu Thanh thì thầm vào tai chị bán hàng.

Chị bán hàng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới chỉ tay về phía bên trái.

“Đi vào con hẻm đó, rẽ trái rồi rẽ phải” chị bán hàng nói xong lại bận rộn tính tiền.

“Cảm ơn chị” Vương Tiểu Thanh đi vào nhà vệ sinh công cộng, rồi vào trong không gian.

“Tuốt hạt, đóng bao, mỗi bao năm mươi cân” chỉ thị vừa nói ra, chớp mắt chỉ còn lại một đống vỏ trấu và những bao gạo trắng.

Vương Tiểu Thanh đi qua đếm một chút, tổng cộng có bốn mươi hai bao gạo, mười tám bao bột mì, vừa đủ sáu mươi bao, tiếc là không có dây buộc miệng bao.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ, từ trong chiếc túi mà cô để trong không gian lấy ra một chiếc áo khoác đen, bôi chút bụi lên mặt, đeo khẩu trang, bôi thế này đến mẹ ruột cũng không nhận ra.


Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm mà chị gái bán hàng chỉ, rẽ trái rồi rẽ phải như lời chị gái bán hàng.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy ở đầu hẻm nhỏ có hai người đang đứng, nhìn qua nhìn lại như đang canh gác.

Vương Tiểu Thanh đoán đây chính là lối vào, cô lấy một ít gạo từ không gian bỏ vào túi, để tiện cho người ta xem hàng.

Lúc đi qua hai người canh gác, họ đánh giá cô từ đầu đến chân rồi để cô đi.

Bước vào trong, Vương Tiểu Thanh mới phát hiện bên trong rất rộng rãi, đi về phía trước, ngã tư đường có đầy người ngồi xổm.

Trước mặt mỗi người đều có một cái rổ hoặc gùi, hé ra một góc nhỏ.

Vương Tiểu Thanh chú ý nhìn, có trứng gà, trứng vịt, thịt, gà con, vịt con, gạo, kê, gạo lứt, bột mì trắng, bột ngô, bột đen, vải, cái gì cũng có.

Vương Tiểu Thanh nghĩ lần sau đến đây có thể mua vài con gà con, vịt con, lần này có việc khác cần làm nên không mua.

Đi hết một vòng, cô quyết định hỏi giá.

“Chào anh, gạo này bán thế nào?” Vương Tiểu Thanh hỏi một anh bán gạo có chất lượng khá tốt.

“Một hào tám nửa cân, không cần phiếu” anh ta nhỏ giọng trả lời.


“Được, tôi xem thêm vài chỗ” Vương Tiểu Thanh đứng dậy đi xem chỗ khác.

Lại hỏi giá bột mì, giá cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy số lượng mà cô có quá lớn, bán lẻ không phù hợp.

Vì vậy, cô đi đến chỗ hai người canh gác.

“Tôi có hàng tốt, muốn bán cho ông chủ của các anh, làm phiền giới thiệu giúp tôi” Vương Tiểu Thanh nói nhỏ.

“Ông chủ của chúng tôi không phải muốn là có thể gặp” người canh gác không tin cô sẽ có hàng tốt, dù sao ngay cả cái giỏ, cái gùi cô cũng không có.

“Đây là chút thành ý, mời hai anh uống trà” Vương Tiểu Thanh lấy ra hai đồng, đưa cho mỗi người một đồng.

Hai người nhanh chóng nhận lấy, người cao gầy vẫy tay ra hiệu cho Vương Tiểu Thanh đi theo, Vương Tiểu Thanh lập tức theo sau.

Đi lòng vòng trong hẻm, đi bộ ba phút, đến một cánh cổng lớn.

“Cô đứng đợi ở đây, tôi đi báo một tiếng” người cao gầy nói xong liền gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, cửa khép hờ.

“Đại ca, có người tìm, muốn bán hàng.”

“Dẫn vào đi.

Người cao gầy mở cửa ra vẫy tay, Vương Tiểu Thanh nuốt nước bọt, dũng cảm bước vào.

Bên trong có hai người đang ngồi trong sân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận