Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


"Đúng vậy đấy, tôi thích tốn tiền mời người ta, còn cô có muốn tốn tiền mời khéo người ta còn không thèm đấy" Vương Tiểu Thanh phản bác.


"Hừ, đúng rồi, cô cao thượng quá nhỉ, đi mời một tên nhà quê ăn cơm, cũng không mời chúng tôi ăn cơm, tốt xấu gì chúng ta cũng ăn chung một nồi cơm, ở chung một mái nhà mà" Trương Hồng Châu cũng không chịu thua.


"Vậy mà người ta còn tặng mũ cho Tiểu Thanh, cô biết cái mũ này giá bao nhiêu không? Có giỏi thì cô tặng một cái đi" Lưu Hiểu Yến bênh vực.


"Một cái mũ rách có thể đáng giá bao nhiêu chứ, chẳng qua chỉ là một cái mũ rách thôi, còn có thể đáng giá bao nhiêu" Trương Hồng Châu không thèm để ý.


"Tôi vừa thấy ở cửa hàng bách hóa, bán ba đồng năm đấy" Giả Nam Ngọc bất ngờ lên tiếng.


Trương Hồng Châu tức giận, mặt đỏ bừng, hóa ra mấy người họ đều cùng một phe.



Vương Tiểu Thanh nhìn chiếc mũ trong tay như có điều suy nghĩ, cái mũ này còn đắt hơn một bữa ăn nữa.


Lúc này, ở Thượng Hải, Lưu Thải Hồng đang đau đầu không chịu nổi, bà ta đợi ở cổng nhà máy hai ngày rồi mà vẫn không gặp được Vương Tiểu Thanh.


Sau đó nhờ người quen hỏi thăm, nghe nói cô đã bán công việc, nhưng bán cho ai thì bên kia không chịu tiết lộ, thực ra là mẹ Tiểu Bình đã đút lót để người ta không tiết lộ ra.


Vài ngày sau, Lưu Thải Hồng lại ra ga tàu chặn cô, nghĩ rằng cô đã bán công việc thì chắc chắn sẽ phải đi xuống nông thôn.


Ai ngờ đợi hai ngày vẫn không gặp được, đến phòng làm việc của thanh niên trí thức hỏi thăm, người ta nói cô đã xuống nông thôn từ mấy ngày trước rồi.


Lưu Thải Hồng tức đến mức suýt ngất, lúc này chị phụ trách ở phòng thanh niên trí thức lại bồi thêm một nhát dao.


“Chị của cô ấy là Vương Mộng Mộng sẽ xuống nông thôn vào ngày kia.



“Cái gì cơ, đồng chí, cô có nhầm không, Vương Mộng Mộng đâu có đăng ký, hơn nữa nhà chúng tôi có hai cô con gái, đã có một người đi rồi mà.

” phản ứng đầu tiên Lưu Thải Hồng là có sự nhầm lẫn.


“Không nhầm đâu, là em gái cô ấy đăng ký cho cô ấy, tôi nhớ rất rõ, các người không muốn đi à.

Trước 11 giờ sáng ngày kia phải có mặt tại nhà ga.




Chị phụ trách ở văn phòng thanh niên trí thức không muốn nói chuyện với bà ta nữa, đúng lúc đến giờ tan làm, liền đóng cửa sổ lại.


“Ơ, đồng chí, đồng chí…” Lưu Thải Hồng mơ mơ màng màng trở về nhà.


Cô con gái ngốc nghếch Vương Mộng Mộng còn đang ở nhà ăn vụng kẹo.


“Vương Tiểu Thanh đã đăng ký cho con xuống nông thôn vào ngày kia,” Lưu Thải Hồng nằm xuống sô pha rồi nói đúng một câu như vậy.


“A~Con không muốn xuống nông thôn, mẹ ơi~” Vương Mộng Mộng nghe xong giống như sét đánh ngang tai, ngồi bệt xuống đất khóc.


Lưu Thải Hồng xoa xoa thái dương, chuyện này là sao đây, bà ta có chút lưỡng lự không biết có nên chuyển công việc cho con gái không.

Chủ yếu là trước đó đã nhờ mai mối giới thiệu để tái hôn, mai mối nói có công việc sẽ là điểm cộng, điều kiện của người kia cũng sẽ tốt hơn nhiều.


Nghĩ ngợi một lúc, Lưu Thải Hồng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau còn chưa dậy đã có người tới gõ cửa.


“Ngủ à” Lưu Thải Hồng mắt nhắm mắt mở, mở cửa nhà, nhìn thấy là người đeo băng đô đỏ*, lập tức tỏ ra khách khí.


*Người đeo băng đô đỏ (红袖章): Họ thường tham gia vào các hoạt động tình nguyện hoặc giữ gìn trật tự công cộng, nguồn gốc xuất hiện có liên quan đến Hồng quân Trung Hoa và thời kỳ Cải cách Văn hóa của Trung Quốc.


“Đồng chí, xin hỏi có chuyện gì không?"

Quản lý viên đánh giá Lưu Thải Hồng một lúc rồi mới nói.


“Căn phòng này vốn được phân cho Vương Đại Nghĩa, bây giờ ông ấy đã mất được hơn một tháng rồi, trong vòng nửa tháng các người phải dọn đi.



Lời nói lạnh lùng của quản lý khiến Lưu Thải Hồng mất hết lý trí.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận