Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


Vương Tiểu Thanh đi vào bếp nấu cơm, Lưu Hiểu Yến sợ người mới làm loạn đồ của mình và Vương Tiểu Thanh, nên ở lại phòng canh trừng.

Ba người đàn ông rửa tay xong, ngồi trong phòng khách trò chuyện về cuộc sống ở thôn Phong Thu Loan.

Chương Giang Bắc thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, cảm thấy cô quá gầy yếu.

"Đồng chí Mộng Mộng, nếu cô muốn ngủ giường trong cũng được thôi, vậy cô nhanh chóng thu dọn đi.

Chúng ta ở cùng một chỗ, đều là duyên phận, sau này chính là chị em tốt của nhau, có gì không hiểu cô cứ hỏi tôi," Trương Hồng Châu nhìn thấy sức mạnh của Vương Mộng Mộng, cũng thấy Vương Tiểu Thanh sợ hãi, trong lòng rất vui, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn.

“Cảm ơn cô,” Vương Mộng Mộng vừa bị Trương Giang Bắc đẩy một cái, vẫn còn hơi mơ màng, nghe đến đây, nhớ lại lời dạy mẹ nói phải xây dựng mối quan hệ tốt.

Cô ta từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho Trương Hồng Châu.

“Cho tôi à, cảm ơn đồng chí Mộng Mộng, để tôi giúp cô thu dọn đồ đạc,” lâu lắm rồi Trương Hồng Châu không được ăn kẹo.

Cô nghĩ Vương Tiểu Thanh giàu có đến mức mua được đồng hồ, chắc chắn Vương Mộng Mộng cũng không kém, nên cô tỏ ra rất thân thiện với Vương Mộng Mộng.

Lưu Tiểu Yến có cảm giác như đang xem kịch, hai người này đúng là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành.


Mười mấy phút sau, cơm đã nấu xong.

“Đến giờ ăn rồi!”

Mọi người nghe thấy tiếng gọi, liền đi vào phòng khách.

Các thanh niên trí thức cũ ăn bánh ngô còn lại từ trưa, còn các thanh niên trí thức mới đến thì không kịp làm bánh ngô.

Tuy nhiên, lương thực đã được đem đến, Vương Tiểu Thanh liền làm cho mỗi người ba cái bánh ngô, bỏ thêm một chút dầu, rất thơm.

Trong bữa ăn, Hoàng Cẩm giới thiệu với hai người mới đến về quy tắc ở điểm thanh niên trí thức.

Ngoài ra, số mỡ lợn, muối và rau trước đây mua được chia đều, mỗi người phải đóng bảy hào.

Sau khi thu tiền xong, Hoàng Cẩm trả lại cho mỗi thanh niên trí thức tới trước một hào.

“Đồng chí Vương, tay nghề của cô thật tốt, loại bột ngô thô như này mà cô có thể làm ngon đến vậy,” Chương Giang Bắc thật lòng khen ngợi Vương Tiểu Thanh.

“Cảm ơn anh.”


“Nói đến nấu cơm, người mới đến, ngày kia đến lượt cô nấu đấy, đừng có quên,” giọng điệu Lưu Hiểu Yến nói chuyện với Vương Mộng Mộng không mấy thân thiện.

“Nhưng tôi không biết nấu cơm,” Vương Mộng Mộng nhỏ giọng thì thầm, mày cau lại.

“Không có việc gì, đồng chí Mộng Mộng, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cho cô,” Trương Hồng Châu lại xen vào.

Vương Tiểu Thanh nhìn hai người này tương tác với nhau, quyết định ngày mai sẽ đi tìm trưởng thôn để bàn chuyện xây nhà, nếu không sớm muộn gì cũng bị hai người bọn họ hại chết.

Sau khi ăn xong, Lưu Hiểu Yến đi tắm, Trương Hồng Châu kéo Vương Mộng Mộng vào phòng ngủ thì thầm, chắc là nói xấu Vương Tiểu Thanh.

“Tôi biết ngay mà cô ta không phải loại tốt đẹp gì, tôi sẽ không để cô ta sống yên ổn đâu,” khuôn mặt tròn trĩnh của Vương Mộng Mộng lộ ra vẻ ghen tị.

Vì hôm nay khi cô ta gặp lại Vương Tiểu Thanh, suýt chút nữa đã không nhận ra, sao Vương Tiểu Thanh lại thay đổi nhiều tới như vậy, vừa trắng vừa xinh đẹp, trước đây Vương Tiểu Thanh chỉ là một cô gái đen gầy và xấu xí.

Hôm nay Vương Mộng Mộng mệt mỏi vô cùng, không muốn tắm, ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Khi Vương Tiểu Thanh từ không gian trở về phòng ngủ, Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng đã ngủ, còn Lưu Hiểu Yến vẫn đang đợi cô.

"Tiểu Thanh, mau đi ngủ đi"

"Ừm" Vương Tiểu Thanh rất cảm động, ban đầu cô thân thiết với Lưu Hiểu Yến chỉ vì thấy tâm địa cô ấy không xấu, dễ thương, có thể tiếp xúc.

Không nghĩ tới, cô ấy lại đối xử chân thành với mình như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận