Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


"Chuyện gì vậy?" Đội trưởng nghe tiếng la liền chạy đến.


"Có! có con sâu cắn tôi" Vương Mộng Mộng còn chưa hết hoảng hồn.


"Chỉ là một con sâu thôi mà, có gì mà phải làm ầm lên, cô xem các nữ tri thức khác xem, không phải đều làm rất tốt sao.

" Đội trưởng không xem là chuyện lớn gì, làm việc đồng áng vốn là khắp nơi đều có sâu.


May mà Vương Tiểu Thanh có dự tính trước, mặc thêm một chiếc quần bên trong, cũng nhắc nhở Lưu Hiểu Yến.


Nói cách khác là mặc hai chiếc quần, tuy hơi nóng một chút, nhưng sâu bọ không thể chui vào, cả đỉa cũng không vào được.


Cuối cùng đội trưởng không còn cách nào khác, đành để Vương Mộng Mộng đi cắt cỏ lợn.



Vương Tiểu Thanh cũng làm từ từ, chủ yếu là vì có chút mệt, đội trưởng giao cho các nữ đồng chí nhiệm vụ, trong hôm nay được năm công điểm.


Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể hoàn thành, nhưng cũng không sao, làm bốn công điểm cũng được rồi.


Làm cho tới trưa, cảm thấy eo rất đau, chủ yếu là do lưng cúi xuống suốt.


Vương Tiểu Thanh muốn nhanh chóng trở về ngâm nước suối để giảm bớt một chút, nếu không buổi chiều sẽ ngất mất.


Một vài người trở về điểm thanh niên tri thức, phát hiện Vương Mộng Mộng đang ăn vặt, sáng không ăn sáng, giờ không chịu nổi, Vương Mộng Mộng đói muốn chết rồi.


Hôm nay Lưu Hiểu Yến nấu cơm, Vương Tiểu Thanh thấy Vương Mộng Mộng ở trong phòng ngủ, cô không muốn vào, nên ở nhà chính trò chuyện với Hoàng Cẩm và mấy người khác.


Trương Hồng Châu thấy Vương Mộng Mộng đang ăn ngon lành, liền muốn tới gần.


"Mộng Mộng, sao cô về sớm vậy" Trương Hồng Châu vừa nói, mắt vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đào trong tay Vương Mộng Mộng, nuốt một ngụm nước miếng.


"Lúc cắt cỏ lợn không có ai để ý tới, tôi cắt qua loa một chút, dù sao mỗi tháng mẹ tôi đều gửi tiền, tôi cũng không sợ không có gì ăn" Vương Mộng Mộng nói đến đây có chút đắc ý.


"Thật sao, Mộng Mộng, mẹ cô tốt với cô thật đấy, tôi cũng đói lắm, nhưng đồ ăn vặt của tôi đã hết rồi" Trương Hồng Châu làm bộ không thèm để ý.


"Này, cầm lấy, cái này cho cô" Vương Mộng Mộng do dự một chút, cầm một miếng bánh đào đưa qua, dù có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến hôm nay khi mình ngã, Trương Hồng Châu là người đầu tiên kéo mình lên, vẫn nên đưa cho cô ấy.




"Cảm ơn Mộng Mộng" Trương Hồng Châu không ngờ, lại có thể dễ dàng lấy được một miếng bánh đào như vậy, cẩn thận thưởng thức từng li từng tí.


Buổi chiều đi làm, Vương Tiểu Thanh nhìn công việc trong ruộng nước đã được làm gần xong, ngạc nhiên đứng ngẩn người.


Buổi sáng Vương Tiểu Thanh làm được hai công điểm, vốn còn ba công điểm nữa, buổi chiều đến chỉ còn lại một công điểm, Vương Tiểu Thanh nhìn xa xa thấy Trương Vũ đang vùi đầu cấy lúa.


Trong lòng có một dòng nước ấm áp trào dâng, lan tràn đến khắp tứ chi! !

"Tiểu Thanh, anh ấy đối xử với cô tốt thật" trong lòng Lưu Hiểu Yến có chút hâm mộ.


Vương Tiểu Thanh cười không có đáp lại, trong lòng Vương Tiểu Thanh, anh ấy chính là một khúc gỗ.


A, không đúng, Vương Tiểu Thanh nhớ lại anh còn là phó thủ lĩnh của chợ đen, cô vẫn chưa thực sự hiểu về anh, tất nhiên, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ cho cô có cơ hội để hiểu.



"Một công điểm, đồng chí Vương Mộng Mộng, cô thực sự đã phá kỷ lục của đại đội Phong Thu Loan chúng tôi, chỉ hy vọng sau này cô cố gắng hơn nữa.

"

Đội trưởng không muốn tốn thời gian vô ích, chỉ cảm thấy hôm qua giẫm phải cứt chó, gặp xui xẻo nên mới dẫn về một người như cô ta.


"Nghe nói chưa, có một tri thức mới đến, hôm nay chỉ được một công điểm, thật đáng mừng nha.

"

Một số bà cô đứng bên đường đang cười đùa, Vương Mộng Mộng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.


“Hừ, các người là những kẻ quê mùa phải dựa vào những công điểm này để ăn, còn tôi thì không, mẹ tôi mỗi tháng đều gửi tiền cho tôi ăn uống đấy” Vương Mộng Mộng đắc ý bỏ đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận